“Hửm?” Kỳ Thương tách mấy cây quýt giống ra, trong miệng phát ra âm thanh nghi hoặc.
“Sau này, không gian tựa hồ bị ngoại lực phá hư, giống như có người muốn dùng bạo lực xông vào. Huyền vì bảo hộ địa phương sinh tồn mấy ngàn năm của bọn ta, à, Huyền chính là đồng bạn cùng ta ngây ngốc ở đây mấy ngàn năm, hắn nói, tên của hắn là huyền,” Tiểu Trạch tựa hồ rất thích Huyền, thời điểm nhắc tới, hứng thú rõ ràng tăng cao.
“Huyền và ta dùng năng lượng khép kín không gian chặt chẽ từ bên trong, ai ngờ, trong lúc năng lượng bên ngoài và bên trong năng lượng đạt tới mức độ bão hòa, không gian liền nứt toạc ra, ta cũng mất đi ý thức. Sau khi tỉnh lại, không gian liền biến thành như vậy, Huyền cũng không còn nữa,” Tiểu Trạch há miệng gặm một ngụm táo, “Lại sau đó, liền gặp được chủ nhân ngươi.”
“Nói cách khác, rất có thể Huyền cũng giống ngươi, ở trong một không gian bị nứt khác. Nếu tìm được Huyền, hai cái không gian có thể dung hợp lại, trở về bộ dáng ban đầu?” Kỳ Thương trồng xong mấy cây quýt giống, lại chọn vài cây mận giống ra.
“Hẳn là vậy, ta cũng không rõ lắm, chủ nhân, chúng ta đi tìm Huyền đi, được không?” Tiểu Trạch nói, cũng không rảnh ăn táo, nhảy một cái lên vai Kỳ Thương.
“Thế giới lớn như vậy, đi đâu tìm?” Kỳ Thương vỗ vỗ tay phủi đất dính trên tay, cảm thấy thời gian đã lâu, người bên ngoài chắc cũng đã giải tán hết, là thời điểm thích hợp để ra ngoài.
Tiểu Trạch run run thân thể mập mạp, ngửa đầu làm bộ dáng tự hỏi, “Ta có thể cảm ứng được Huyền, chỉ cần Huyền xuất hiện ở gần đây, ta sẽ biết. Bất quá, ta phải ra ngoài không gian mới được, bằng không, cho dù Huyền xuất hiện ở bên ngoài không gian ta cũng không biết.”
“Được, vậy ngươi ra ngoài cùng ta đi.” Kỳ Thương nói, thân thể chợt lóe liền ra khỏi không gian.
Hiện trường tai nạn bên ngoài đã được thu dọn, chỉ còn lại một ít mảnh vụn, có thể nhìn ra dấu vết nơi này đã từng phát sinh chuyện gì đó. Xung quanh rất thanh tĩnh, nơi xa truyền đến nói chuyện, Kỳ Thương nhanh chóng đi về hướng biệt thự. Xe đã bị huỷ hoại, còn may biệt thự có một chiếc xe dự phòng.
Xem ra còn phải chuẩn bị mấy chiếc xe dự phòng cho mạt thế, tuy rằng đến hậu kỳ mạt thế, đại đa số dị năng giả đã có kỹ năng phi hành, nhưng đầu mạt thế hiển nhiên không có khả năng.
Cũng may chìa khóa để trong túi, không bị hủy theo chiếc xe. Kỳ Thương dùng chìa khóa mở cửa biệt thự, trong lòng còn đang suy nghĩ, Hàn Trạch hẳn là đã sắp tan làm, may mắn còn kịp thời gian.
Kết quả vừa tiến vào nhà đã bị người mạnh mẽ ôm vào lòng, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người người nọ, cơ thể căng thẳng của Kỳ Thương dần thả lỏng, đôi tay đang đẩy người ra chậm rãi di chuyển ra sau lưng Hàn Trạch.
“Làm sao vậy, có thể buông em ra chút không, ôm chặt như vậy?” Vài phút sau, Hàn Trạch còn chưa có ý định buông tay, Kỳ Thương không thể không mở miệng, không phải chỉ ra ngoài một chút thôi sao, có cần phải như vậy không……
“Anh tưởng em bị tai nạn giao thông, kết quả, khi anh đuổi tới hiện trường, cảnh sát nói trong xe không có người, anh tìm hết địa phương em có thể tới, cũng không tìm được em, anh cho rằng……” Nói đến đây, cánh tay đang ôm Kỳ Thương của Hàn Trạch lại siết chặt thêm vài phần.
“Em không sao, trước lúc xảy ra tai nạn, vừa lúc xảy ra sự kiện người bị bệnh dại cắn người, em thấy rất náo nhiệt, liền đi xem một chút, sau đó lại nhớ tới trong nhà không có rượu, liền đi mua, kết quả trở về muộn.” Kỳ Thương dùng tay vỗ vỗ phần lưng đang căng chặt của Hàn Trạch, chậm rãi trấn an, người này, mỗi khi ở chung thêm một phút, liền sẽ hiểu biết nhiều thêm một chút. Tình yêu chính là chậm rãi gia tăng trong quá trình này. Kỳ Thương bỗng nhiên quay đầu, mới phát hiện bản thân mình thế nhưng đã yêu người này sâu đậm như vậy, đã quen thuộc với người này như thế.
Hàn Trạch chậm rãi buông đôi tay đang ôm Kỳ Thương ra, trong mắt còn có vài phần ướŧ áŧ. Trong lòng Kỳ Thương chấn động, người này, sao có thể, hắn không phải đế vương lạnh nhạt trên thương trường bình tĩnh ứng phó đối thủ, dùng chiến lược mạnh mẽ hoàn toàn đánh bại đối thủ sao? Hắn thế nhưng vì cậu làm đến tình trạng này,
Hoá ra không phải cậu tự mình đa tình.
Kỳ Thương hung ác gặm môi Hàn Trạch.
“Ưm, chảy máu rồi…… Ưm…… Tiểu Kỳ, nhẹ chút, xítt, thôi vậy, vẫn nên để vi phu dạy em thế nào là hôn môi đi.” Nói rồi, một tay Hàn Trạch đè cái ót Kỳ Thương lại, một tay khác xoa xoa người cậu, chậm rãi trấn an, hơi dùng sức một chút liền đem người đè dưới thân.
—--
Kỳ Thương bi phẫn ngồi trên sô pha, nhìn thân ảnh bận rộn trong phòng bếp, tay dùng sức ấn điều khiển từ xa, nghĩ thầm, rõ ràng lúc bắt đầu, hai người đều là tay mơ, như thế nào hiện tại bản thân lại dậm chân tại chỗ…… Không đúng, ít nhất vẫn có chút tiến bộ, nhưng Hàn Trạch trực tiếp thành tay già đời, cái này không khoa học nha.
Tiểu Trạch đồng tình liếc mắt nhìn Kỳ Thương một cái, ghé vào cái đệm mềm mại, cái đuôi đảo qua đảo qua, lỗ tai gục xuống hai bên, thỉnh thoảng dựng đứng lên lắng nghe động tĩnh trong phòng bếp, sắp chết đói rồi, chủ nhân chủ nhân, chừng nào mới được ăn đây, Tiểu Trạch sắp chết thèm rồi nè.
Lúc Kỳ Thương bước vào nhà, Tiểu Trạch rất sáng suốt mà nhảy ra ngoài, đi dạo một vòng toàn bộ biệt thự, cuối cùng phát hiện chủ nhân cùng người đàn ông không rõ thân phận nào đó đang ‘Đánh nhau’, vì thế nó rất sáng suốt lại chậm rì rì đi dạo thêm một vòng.
Đợi Tiểu Trạch lấy tốc độ dẫm chết con kiến cộng thêm hủy thi diệt tích, sau khi đi dạo bốn năm vòng, rốt cuộc hai người bọn họ cũng ngừng lại.
Kỳ Thương quay đầu liền thấy Tiểu Trạch ôm trái mận màu đỏ tím to đùng, cái miệng nho nhỏ còn đang cọ tới cọ lui lên đó. Kỳ Thương tức khắc đổ một thân mồ hôi lạnh, theo bản năng muốn ném trái mận tự nhiên xuất hiện đó về trong không gian. Nếu bị vợ phát hiện sẽ không tốt, loại cảm giác chột dạ này là thế nào đây.
“Tiểu Kỳ, có thể ăn cơm rồi, đúng rồi, quả cầu em mang về kia ăn cái gì?” Hàn Trạch bưng hai dĩa đồ ăn ra, Kỳ Thương giật mình hoảng sợ, phản xạ liếc mắt nhìn Hàn Trạch một cái, sau đó nhanh chóng nghiêng người che khuất Tiểu Trạch, kết quả, Kỳ Thương nhìn thấy Tiểu Trạch ghé vào trên đệm mềm, bụng nhô lên giống như lưng lạc đà, “Coi như ngươi thông minh,” Kỳ Thương thừa cơ hội bế Tiểu Trạch lên, đem trái mận dưới bụng Tiểu Trạch ném vào không gian.
Tiểu Trạch nghi hoặc xoa xoa quai hàm, loại cảm giác làm trộm này là chuyện gì xảy ra? Còn có, nó mới không phải quả cầu, nếu không phải không thể mở miệng nói chuyện trước mặt nhân loại, nó nhất định phải tranh luận một phen, nó có tên đấy! Còn là chủ nhân đặt cho!
Hàn Trạch nghi hoặc liếc mắt nhìn Kỳ Thương một cái, ánh mắt thâm ý chuyển sang quả cầu không rõ xuất xứ kia. Tiểu Trạch bị nhìn chằm chằm, lông tơ cả người thiếu chút nữa dựng đứng.
Kỳ Thương một chút cũng không phát hiện giao phong của một người một cầu ở chỗ tối, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng may Hàn Trạch không hỏi cậu vì sao đi mua rượu, lại mang về một con…… Cầu.
Kỳ Thương tiếp nhận chén nhỏ trong tay Hàn Trạch, bới một chén cơm nóng hầm hập, sau đó lại gắp thêm mấy cọng rau xanh, đem chén đặt trước mặt Tiểu Trạch.
Tiểu Trạch nhìn nhìn rau xanh cơm trắng trong chén, lại nhìn nhìn dĩa thịt thơm ngào ngạt cách đó không xa, tức khắc liền hướng đôi mắt nhỏ ai oán về phía chủ nhân, ‘Hu hu, chủ nhân, Tiểu Trạch muốn ăn thịt’, Kỳ Thương hiển nhiên không có công năng tâm linh tương thông chủ tớ, liếc mắt nhìn Tiểu Trạch một cái, “Ăn đi, một bàn rau xanh này đều là của ngươi”, Kỳ Thương cho rằng Tiểu Trạch muốn thêm, thuận miệng an ủi nó.
Ngay lúc Tiểu Trạch muốn náo loạn, liền thu được một ánh mắt sắc bén, tức khắc đem tất cả tủi thân nuốt vào trong bụng, ‘Hu hu, Huyền, rất nhớ ngươi, nhân loại thật đáng sợ. ’
Kỳ Thương đang ăn đùi gà thơm ngon Hàn Trạch gắp cho, hoàn toàn không biết diễn biến tâm lý manh sủng nhà mình.
Một bữa cơm hài hòa mỹ mãn cứ như vậy kết thúc trong bầu không khí ấm áp.
“Anh đi đâu vậy?” Ăn uống no đủ xong, Kỳ Thương nằm trên sô pha quả thực không muốn nhúc nhích, nhìn thấy Hàn Trạch thay bộ tây trang chỉnh tề từ trên lầu đi xuống. Thật là đẹp trai 360 độ không góc chết, đẹp trai như vậy, không hổ là vợ cậu.
“Công ty có chút việc, anh đi xử lý một chút, lập tức về ngay,” Hàn Trạch nói, đi đến bên cạnh Kỳ Thương, cúi xuống hôn cậu, Kỳ Thương nhướng người lên, duỗi tay nắm lấy chiếc cà vạt màu đen trên cổ Hàn Trạch, sau đó kéo cà vạt xuống, cho vợ mình một nụ hôn nóng rát, hơn nữa thành công để lại một vết thương nhỏ trên khoé môi Hàn Trạch.
Ánh mắt Hàn Trạch tối sầm lại, Kỳ Thương nhanh chíng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, “Đi nhanh về nhanh,” đối mặt với bà vợ tùy thời tùy chỗ đều có thể phát tình, Kỳ Thương chỉ cảm thấy… Bất đắc dĩ.
Hàn Trạch sờ sờ quả cầu đang nằm bò bên cạnh Kỳ Thương, vừa lòng nhìn thấy quả cầu dưới tay run lên, sau đó tiêu sái đi ra cửa.
“Ngươi làm sao vậy,” nhìn Tiểu Trạch bên cạnh vẫn không nhúc nhích, Kỳ Thương tâm tình tốt hỏi một câu.
“Chủ nhân, hu hu…… Hu hu, Tiểu Trạch chưa bao giờ ăn rau xanh, Tiểu Trạch muốn ăn thịt, ăn thịt, thịt……” Quả cầu lăn qua lăn lại trên đệm, dùng đôi mắt long lanh ánh nước lên án hành vi phạm tội của chủ nhân.
Khoé miệng Kỳ Thương giật giật, “Ta còn tưởng ngươi là động vật ăn cỏ, còn lo ngươi ăn rau xanh vào cũng cách nào tiêu hóa được, hazz, lần sau cho ngươi thịt ăn, đừng lăn nữa, lăn nữa là bay lên trời luôn……” Còn chưa nói xong, Kỳ Thương liền thấy Tiểu Trạch lăn một vòng bên chân mình. Sau đó nhanh chóng ngồi dậy, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, làm bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Kỳ Thương xem đến buồn cười, bế Tiểu Trạch da mặt mỏng lên, đặt lên đệm, “Nếu không, bây giờ chúng ta ra ngoài nhìn xem có cái gì ăn hay không?”
Tiểu Trạch cũng không rảnh lo thẹn thùng, gật đầu cái rụp, “Chủ nhân, chúng ta đi nhanh đi”, nói rồi lập tức nhảy lên vai Kỳ Thương.
Kỳ Thương khóa cửa nhà, vào gara lái chiếc xe dự phòng xe ra, nghĩ đến chiếc xe bị đâm hỏng kia, trong mắt chợt lóe lên sát ý.
“Ăn thịt, chúng ta đi ăn thịt ngon nào.”
Kỳ Thương đặt con cá đã nướng chín đến trước mặt Tiểu Trạch. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tiểu Trạch, Kỳ Thương đổi từ quán cơm sang quán đồ nướng, mặc kệ ánh mắt hoài nghi nhân sinh của chủ tiệm, Kỳ Thương bình tĩnh tiếp tục đút Tiểu Trạch ăn.
Bên cạnh có mấy bạn nữ trẻ tuổi đang ngồi, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua một người một thú cưng bên này, sau đó ghé vào nhau ríu rít thảo luận, thường thường phát ra tiếng cười non nớt vô ưu.
Kỳ Thương thỉnh thoảng có thể nghe được một vài câu như: “Thật đáng yêu”, “Dễ thương quá”, “Tiểu thụ khẳng định có một tiểu công khí phách”.
Kỳ Thương nhịn không được cảm thán, người trẻ tuổi bây giờ thật là trưởng thành quá sớm. Một chút cũng không có tự giác bản thân mình cũng là người trẻ tuổi.
Kỳ Thương gắp miếng xương cá Tiểu Trạch nhổ ra để ở một bên, dư quang liếc thấy có một đám thanh niên, có nam có nữ, còn có người mặc tây trang, hẳn là tộc đi làm tụ tập ăn uống.
Kỳ Thương nhìn Tiểu Trạch rất nhanh đã ăn sạch sẽ một con cá, lại kẹp cái đùi gà đã nướng chín lên dĩa của Tiểu Trạch. Nhìn Tiểu Trạch ăn ngon lành, Kỳ Thương vốn dĩ đã no cũng cảm thấy hơi đói, Kỳ Thương cầm cái dĩa mới lên, lấy một xiên khoai tây đã chín từ giá nướng lên ăn.
“Này, cậu là Kỳ tiểu thiên tài phải không, còn nhớ tôi không, chúng ta học chung đại học đấy,” bên cạnh truyền đến một giọng nói, Kỳ Thương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nữ nhân ăn mặc xinh đẹp đang chào hỏi cậu, trong tay còn cầm một chai bia.
Kỳ Thương nghĩ nghĩ, như thế nào cũng không nhớ được, trong số bạn học đại học của mình còn có một nữ nhân xinh đẹp trí thức như vậy sao. Dù sao, từ lúc tốt nghiệp đời trước đã cách bảy năm. Bảy năm, cũng đủ quên đi rất nhiều, khách qua đường trong sinh mệnh cũng không để lại quá nhiều dấu vết, mà vị mỹ nữ trước mắt hiển nhiên là một vị trong rất nhiều khách qua đường.
“Xin lỗi, không có ấn tượng,” Kỳ Thương duy trì vẻ mặt vô cảm, giương mắt nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói.
“Ai nha, vẫn lạnh nhạt như vậy nhỉ, khi đó cậu chính là thiên tài nhỏ nhất trong lớp chúng ta, rất nhiều bạn học đều thay đổi, còn cậu vẫn lạnh nhạt như trước, ngay cả gương mặt cũng không biến hoá, ha ha……”, Nữ nhân cũng không để bụng Kỳ Thương lạnh nhạt, dù sao lúc học đại học cũng đã quen rồi, “Khi đó tôi là người mờ nhạt nhất trong lớp, cậu không có ấn tượng cũng rất bình thường. Khi đó tôi đeo một cái mắt kính rất dày, tóc cũng rất dài, thường xuyên che khuất mặt, lại còn hơi bụ bẫm, có ấn tượng không?” Đắm chìm trong hồi ức, Trần Tĩnh Phương chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm quả cầu trên bàn, đôi mắt nháy mắt tỏa sáng.
Kỳ Thương nhớ lại, thời đại học tựa hồ có một bạn nữ bụ bẫm, khuôn mặt giấu sau gọng kính, thường xuyên đi theo phía sau cậu, chỉ lo tự mình nói chuyện với cậu, cũng mặc kệ Kỳ Thương có trả lời hay không. Điều khiến Kỳ Thương ấn tượng khắc sâu chính là, khi đó bạn nữ bụ bẫm kia đã từng rất nghiêm túc mà cảnh cáo cậu: “Cổ Phong không phải người tốt! Cậu cẩn thận một chút.” Từ đó về sau, giữa hai người dần dần xa cách, hoặc là nói, là Kỳ Thương đơn phương xa cách.
“Trần Tĩnh Phương?” Kỳ Thương không tự giác nỉ non ra cái tên này.