Mạt Thế Trọng Sinh Chi Kỳ Thương

Chương 8: Kỳ sủng Tiểu Trạch

Kỳ Thương dừng xe ở giao lộ cách tiểu khu không xa, nhìn phía trước vây một đám người, sôi nổi thảo luận, trong lòng quả thực cạn lời tới cực điểm.

Chỉ chốc lát sau, tiếng xe cứu thương gào thét chạy tới, đem mấy người đang nằm trên mặt lên xe, đám người vây xem bắt đầu tự động giải tán. Trong lúc vô tình Kỳ Thương nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào một con hẻm nhỏ, lúc sắp không nhìn thấy bóng người, hắn đột nhiên quay đầu về phía cậu, lộ ra một nụ cười lạnh.

Giác quan của Kỳ Thương đã nhanh nhạy hơn rất nhiều, đương nhiên thấy được nụ cười kỳ quái của Kỳ Dương. Bất quá, sao Kỳ Dương lại xuất hiện ở đây, còn có nụ cười không có hảo ý vừa rồi.

Đáy lòng Kỳ Thương bỗng nhiên dâng lên cảm giác bất an, nhìn đám người dần thưa thớt trước mắt, Kỳ Thương vừa chuẩn bị khởi động xe, liền nghe thấy phía bên phải truyền đến một tiếng phanh gấp chói tai, sau đó liền nhìn thấy một chiếc xe vận tải lớn bay nhanh về phía mình. Máu toàn thân Kỳ Thương đều đọng lại, bỗng nhiên đầu óc trống rỗng, quên mất phản ứng. Trong lúc xe tải lao tới, khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đó, tình cảnh trước mắt Kỳ Thương thay đổi. Kỳ Thương ngã ngồi trên bãi cỏ, trước mắt là căn nhà gỗ đơn sơ kia.

Kỳ Thương kinh hồn chưa định, nắm chặt mấy cây cỏ trên mặt đất, nắm rồi lại buông ra, chậm rãi bình phục trái tim đang đập kịch liệt cửa mình. Nhìn một màn yên lặng trước mắt, Kỳ Thương chậm rãi bình tĩnh lại, lý trí cũng dần dần thu hồi.

Vừa rồi hẳn là có người cố ý lái xe muốn đâm cậu, còn đó là ai, Kỳ Thương nhớ đến Kỳ Dương không thể hiểu được xuất hiện ở đó, lại không thể hiểu được biến mất trước nụ cười kỳ quái kia, hết thảy đã rõ ràng. Bất quá, Kỳ Dương vì sao muốn hại mình, Kỳ Thương dùng gót chân cũng có thể nghĩ ra được, đại khái là bị ép tới nóng nảy, nhịn không được làm bậy.

Bất quá, sao cậu lại vào không gian, cậu xác định bản thân khi đó hoàn toàn ở trong trạng thái sợ hãi, lý trí còn chưa phản ứng kịp. Như vậy, chỉ có thể là trong không gian có người hoặc là thứ gì đó kéo cậu vào.

“Ra đây.” Kỳ Thương rống giận một tiếng về phía nhà gỗ, không nghĩ tới, cậu chỉ thử một tiếng, trong phòng thế nhưng có động tĩnh. Kỳ Thương lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, cảnh giác nhìn cửa nhà gỗ đang đóng chặt.

Một lát sau, cánh cửa động đậy, chậm rãi mở ra một khe hở, Kỳ Thương hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì từ khe hở. Thời điểm Kỳ Thương chuẩn bị một khi không thích hợp, lập tức rời khỏi không gian, bên trong thế nhưng nhảy ra một quả cầu màu trắng, tròn vo, Kỳ Thương theo bản năng nghiêng người qua một bên, kết quả, vật không rõ kia trực tiếp lạch bạch một tiếng ngã trên mặt đất, nửa người đều rơi vào mặt cỏ, trên đầu còn có vài ngọn cỏ xanh.

Tuy Kỳ Thương bị chọc cười, nhưng vẫn nhịn cười, nhẹ giọng nói, “Ngươi là cái thứ gì, sao lại ở trong không gian của ta.” Cả ngày hôm nay Kỳ Thương làm việc quá sức, lại vừa xảy ra tai nạn giao thông, hiện tại lại gặp được một màn thú vị như vậy, thật sự không biết nên hình dung cái loại tâm tình như ngồi tàu lượn siêu tốc này như thế nào.

“Chủ nhân, ta mới không phải thứ gì…… Phi.” Quả cầu kia nhanh chóng đứng dậy, mới nói được một nửa, cảm giác không đúng lắm, lại nhanh chóng phun cỏ trong miệng ra ngoài, “Ta…… Ta chính là… Rất lợi hại, vừa rồi nếu không có ta, chủ nhân đã chết thêm một lần nữa rồi.” Quả cầu nhỏ vừa nói vừa sửa sang lại lông tóc rối loạn của mình.

“Chủ nhân? sao ngươi lại gọi ta là chủ nhân, còn nữa, sao ngươi biết ta đã chết một lần.” Kỳ Thương nói, càng nghĩ càng không thích hợp, sao nó biết chuyện mình trọng sinh, hơn nữa, có một câu Tiểu Bạch Cầu nói đúng, lần này nếu không có Tiểu Bạch Cầu cứu cậu, cậu đã bị cùng một người tính kế hại chết hai lần. Kỳ Thương rùng mình, xem ra, cậu không nên do dự không quyết đoán, vốn định chờ sau khi mạt thế đến mới tính nợ, không nghĩ tới, hai người kia thế nhưng gấp không chờ nổi.

“Đó là bởi vì ngươi vốn dĩ chính là chủ nhân của ta nha, lần trước sau khi ngươi chết, là nhờ ta dùng hết tất cả tu vi mới cứu được chủ nhân ngươi, chỉ là không biết đã sai ở bước nào, dẫn tới thời gian nghịch chuyển, vốn dĩ ta còn muốn đưa chủ nhân đến tương lai, chỉ là, sau đó năng lượng không đủ, tự động tiến vào trạng thái ngủ đông, hôm nay mới vừa thức tỉnh, liền bắt gặp loại tình huống này của chủ nhân,” Tiểu Bạch Cầu thở dài, ngắm chuẩn bả vai Kỳ Thương, chân sau dùng chút sức, toàn bộ quả cầu liền nhảy lên tới bả vai Kỳ Thương, “Hazz, may mắn vận khí của chủ nhân tốt, gặp được vật vừa may mắn vừa đáng yêu như ta, bằng không, hiện tại chủ nhân khẳng định đã chết đến không thể chết thêm được nữa.”

Kỳ Thương sờ sờ cái bụng mập mạp của Tiểu Bạch Cầu, sờ lại sờ, “Tiểu Bạch Cầu, thật sự rất cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, có lẽ trên đời này thật sự không còn Kỳ Thương tồn tại nữa.” Kỳ Thương nghĩ đến Hàn Trạch, cảm kích đối với Tiểu Bạch Cầu càng sâu.

“Hừ!” Nó mới không cần chủ nhân cảm ơn đâu.

Kỳ Thương bật cười, “Luôn gọi Tiểu Bạch Cầu, Tiểu Bạch Cầu cũng không tốt, nếu không, ta đặt cho ngươi cái tên nha.” Nói rồi, Kỳ Thương ôm quả cầu ở trên vai xuống, đưa tới trước mặt nhìn một vòng, cậu thật sự nhìn không ra đây là giống loài gì. Trên đầu có hai cái tai nhỏ, chỉ là bị bộ lông trắng thật dày che khuất, không chú ý sẽ không nhìn thấy.

Cái đuôi ngắn ngủn một đoạn, còn không dài bằng bàn tay Kỳ Thương. Khoan đã, đây là cái gì, Kỳ Thương ôm Tiểu Bạch Cầu vào trong ngực, mặc cho Tiểu Bạch Cầu giãy giụa, dùng tay nhẹ nhàng vạch lớp lông của Tiểu Bạch Cầu lên, bên trong nhô ra một miếng thịt nhỏ; Kỳ Thương nhanh chóng vạch bên còn lại ra, quả nhiên, bên kia cũng có một miếng thịt tựa như bướu thịt, bướu thịt trụi lủi, chỉ có một ít lông tơ bao trùm ở trên.

Không chờ Kỳ Thương nhìn kỹ, Tiểu Bạch Cầu liền ra sức tránh khỏi móng vuốt ác quỷ của Kỳ Thương, “Phi lễ, chủ nhân như thế nào có thể phi lễ ta, nếu đã như vậy, ta thề sống chết cũng sẽ không từ.” Tiểu Bạch Cầu vừa nói vừa nhảy ra ngoài, dọc theo nhà gỗ chạy ra mảnh đất phía sau.

Khóe miệng Kỳ Thương giật giật, phi lễ? Đây thật sự là một giống loài kỳ lạ. Kỳ Thương đi theo đến phía sau nhà gỗ, liền thấy được cây táo mấy hôm trước đã trồng, không nghĩ tới, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã lớn như vậy, thậm chí trên cây còn đầy ấp quả táo đỏ rực.

Cũng quá nhanh… Quá nhanh rồi, Kỳ Thương bỗng nhiên có hơi hiểu ra giá trị của không gian này, đây tuyệt đối không phải một nơi tồn trữ vật tư đơn giản, quả thực chính là một thế ngoại đào nguyên có thể tùy thân mang theo, còn không chiếm diện tích. Càng tuyệt diệu hơn so với thế ngoại đào nguyên chính là, tốc độ sinh trưởng của thực vật bên trong, quả thực không thể dùng lẽ thường để giải thích.

Kỳ Thương nhìn một nắm lông trắng ló ra từ giữa những tán lá, trong lòng không khỏi buồn cười, vật nhỏ này, cư nhiên còn biết thẹn thùng.

“Được rồi, ngươi xuống đây đi, ta không đùa ngươi nữa, nên lấy tên gì cho ngươi mới tốt đây?” Kỳ Thương vạch những tán lá xanh biếc ra, xách nắm lông trắng bên trong ra ngoài, đặt nó lên vai, “Tiểu Bạch? Tiểu Béo? Ngươi cảm thấy cái nào hay, hay là tự ngươi chọn một cái đi?”

Kỳ Thương quyết định đem quyền lựa chọn giao cho Tiểu Bạch Cầu. “Không…… Muốn……,” Tiểu Bạch Cầu kéo dài ngữ điệu biểu đạt bất mãn, “Tiểu gia anh minh thần võ, sao có thể có cái tên phá hủy tam quan như vậy,” Nói rồi tiến đến cổ Kỳ Thương cọ cọ, “Chủ nhân, lấy cho ta cái tên anh minh thần võ đi mà, bằng không, bằng không……” Tiểu Bạch Cầu suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra ‘bằng không’ cái gì, chỉ có thể dùng thủ đoạn cả người, làm nũng bán manh với Kỳ Thương.

Ngay cả Kỳ Thương xưa nay không quá thích động vật nhỏ, cũng bị cọ đến vui vẻ, lông của Tiểu Bạch Cầu rất mềm, cọ lên cổ tựa như dùng bàn chải nhỏ mềm mại nhẹ nhàng quét qua, có hơi ngứa, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác thoải mái.

“Được rồi, ta lại suy nghĩ tên khác cho ngươi,” Kỳ Thương tùy tay hái một quả táo lớn mọng nước, đặt bên miệng cắn một ngụm, chất lỏng theo thực quản chảy xuống bụng, Kỳ Thương cảm giác có một dòng nước ấm chảy xuôi trong cơ thể mình, đặc biệt thoải mái, dị năng toàn thân đều được tẩm bổ, dịu ngoan lạ thường.

Từ sau khi trọng sinh tới nay, Kỳ Thương không đề cao dị năng từ lúc đầu là bởi vì, dị năng trong cơ thể táo bạo hơn so với đời trước rất nhiều, rất dễ mất khống chế, cho nên, trước khi tìm được biện pháp ức chế dị năng cuồng bạo, Kỳ Thương chỉ có thể thuận theo tự nhiên, để dị năng ở trong trạng thái tự do, không nghĩ tới, quả táo không gian sản xuất ra cư nhiên có tác dụng trấn an dị năng, điều này đối với Kỳ Thương mà nói, quả thực chính là mưa rơi đúng lúc.

Trong lòng vui mừng không thôi, Kỳ Thương linh cơ chợt lóe, “Tiểu Trạch, hay là, gọi ngươi là Tiểu Trạch đi, rất dễ nghe, còn rất thuận miệng”, xuất phát từ tâm tư mờ ám nào đó, Kỳ Thương tiện thể đặt cho Tiểu Bạch Cầu cái tên như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả nếu bị người nào đó nghe được.

“Tiểu Trạch, tuy còn có một chữ Tiểu (nhỏ), thôi được, vậy thì tên Tiểu Trạch, ta cũng có tên rồi, còn là do chủ nhân đặt cho ta.” Tiểu Trạch vui vẻ mà nhảy lên cây táo, ở trên cây táo nhảy nhót lung tung, đợi nhảy mệt rồi, liền tự giác nằm trên cây táo, dùng hai cái móng vuốt ôm một quả táo mà gặm, Kỳ Thương nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới, thứ này cư nhiên còn biết ăn trái cây.

Kỳ Thương đem hột trong tay chôn vào đất, vỗ vỗ tay, “Tiểu Trạch, có biện pháp gì có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài không gian không?”

Kỳ Thương bỗng nhiên nghĩ đến, không thể vẫn luôn ngốc trong không gian, vạn nhất Hàn Trạch trở về không nhìn thấy cậu, vậy thì không ổn.

Tiểu Trạch nâng khóe miệng dính đầy chất lỏng lên, đôi mắt nhìn thẳng điểm nào đó ở phía trước. Đôi mắt màu đen của Tiểu Trạch chậm rãi biến thành màu lam, một tia sáng màu lam từ trong mắt Tiểu Trạch phóng ra ngoài, dừng lại cách đó không xa. Ánh sáng màu lam đó chậm rãi kéo dài ra bốn phía, sau khi hình thành một mặt gương bình thường liền chậm rãi dừng lại. Lúc này, đôi mắt Tiểu Trạch lại khôi phục về màu đen.

Bên trong tấm gương do ánh sáng màu lam hình thành, bỗng nhiên xuất hiện một vài hình ảnh, chỉ trong chốc lát, hình ảnh hiện rõ cảnh tượng bên ngoài, ngay vị trí vừa rồi của Kỳ Thương.

Chỉ thấy xung quanh vây đầy người xem náo nhiệt, khu vực phát sinh sự cố đã bị cảnh sát giăng dây cảnh giới, bốn phía còn có cảnh sát đang thăm dò.

“Báo cáo.” Một cảnh sát trẻ tuổi tràn ngập tinh thần phấn chấn đang nghiêm chào một cảnh sát khác, “Tài xế gây tai nạn đã chạy trốn, hiện trường chiếc xe bị đâm không phát hiện người bị hại; Trải qua xem xét cẩn thận, cũng không phát hiện vết máu, bước đầu phỏng đoán, không có bất kỳ thương vong nào.” Trên khuôn mặt non nớt của cảnh sát trẻ tuổi lập loè một chút tiếc nuối, không nghĩ tới, lần đầu tiên đi làm, liền gặp phải tai nạn như vậy, cố tình tài xế gây tai nạn lại bỏ trốn, quỷ dị nhất chính là, vậy mà không có người bị hại.

“Đem vật chứng thu thập lại, thu đội, trở về lập án điều tra,” Cảnh sát trung niên rõ ràng có kinh nghiệm khoát tay, hiện trường lập tức bắt đầu làm công tác cuối cùng.

Kỳ Thương thay đổi tầm nhìn, tìm thấy kẻ giấu mình trong đám đông, hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt một chút độ ấm cũng không có.

Kỳ Thương đoán phải mất một lúc lấu mới có thể tẩy rửa hiện trường sạch sẽ, cậu dứt khoát ngốc trong không gian trồng cây ăn quả.

Dù sao hiện tại cũng không thể ra ngoài, ban ngày ban mặt, vô duyên vô cớ xuất hiện một người, Kỳ Thương không muốn bị kéo đi giải phẫu đâu. Kỳ Thương xua tay huỷ đi tấm gương, cậu không nhìn thấy vài tên đàn ông cao lớn xuất hiện ở hiện trường ngay sau đó.

Trong đó, một thanh niên khí thế lạnh nhạt, sau khi nhìn thấy chiếc xe bị đâm bốc cháy, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.

Kỳ Thương ở trong không gian đang ra sức cày cấy tự nhiên không biết, bên ngoài bởi vì cậu biến mất mà nhấc lên một trận phong ba.

Lúc này, Kỳ Thương vừa nói chuyện phiếm về lai lịch của không gian với Tiểu Trạch, vừa khống chế dị năng đã dịu ngoan hơn vùi từng cây giống xuống đất.

“Nói cách khác, ngươi cũng không biết không gian từ đâu tới?” Kỳ Thương nói.

Tiểu Trạch đang gặm một quả táo đến gồ ghề lồi lõm, “Dù sao thì, từ lúc ta có ký ức, cái không gian này cũng đã tồn tại. Khi đó, không gian còn lớn hơn so với hiện tại, hơn nữa, còn có đồng bạn chơi với ta, cực kỳ khoái hoạt.” Tiểu Trạch ném cái hột xuống, tiếp tục gây tai họa quả táo tiếp theo.

“Ý ngươi là, cái không gian này không hoàn chỉnh, còn đồng bạn kia của ngươi là thế nào?” Kỳ Thương cầm lấy một nhánh kiwi xanh non, lại nhìn gốc ghép đặt bên cạnh. Cũng may cậu kiến thức rộng rãi, biết làm thế nào để chiếc cành cây kiwi, bằng không sẽ không có trái kiwi để ăn, tưởng tượng đến trái kiwi giàu vitamin, tốc độ trên tay Kỳ Thương lập tức tăng nhanh.

“Mấy ngàn năm trước, cái không gian này có linh khí đầy đủ, nơi này không chỉ có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, trăm quả dược thảo, còn có rất nhiều linh dược có niên đại lâu, thậm chí thiếu chút nữa là có thể hóa thành tinh linh.” Tiểu Trạch tựa như đau lòng cúi đầu, cái miệng nhỏ lại nhanh chóng gặm quả táo một cái, để lại một cái lỗ nho nhỏ.