Sau Khi Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 22

Ánh mắt Bạch Sâm trở nên có chút lạnh lẽo khi nói ra hai chữ cuối cùng, nhưng ngay giây sau đã ẩn đi, cậu ta khó hiểu liếc nhìn những người khác trong văn phòng, rồi thong thả rời khỏi văn phòng.

Cố Sở vốn còn định xem kịch vui, cái cấu trúc tam giác ổn định trước mắt khiến cậu xem đến say sưa, hận không thể lấy một chai nước ngọt có ga với một quả dưa hấu to để thưởng thức, nhưng khi nhân vật thụ chính mở miệng thì cậu lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Bây giờ nhân vật thụ chính hình như có lẽ thích mình rồi…

Má ơi!

Cố Sở đột nhiên cảm thấy chiếc sofa mềm mại dưới mông có chút gai người, ánh mắt cậu lướt qua ba nhân vật chính, trên trán mơ hồ rịn ra hai giọt mồ hôi.

Lúc nhân vật công và thụ gặp nhau, là thế nào nhỉ?

Hình, hình như là nhân vật công vừa nhìn đã trúng tiếng sét ái tình với nhân vật thụ…

Má nó… Tam giác là cấu trúc ổn định, nhưng tứ giác thì không!

Nhân vật thụ chính không muốn đi, cậu lại đặc biệt muốn rời khỏi cái văn phòng này, vừa nãy nên để Bạch Sâm dẫn cậu đi cùng mới đúng!

Cố Sở cứ thất thần như vậy mấy giây, đến khi hoàn hồn lại thì Bạch Lạc đã ngồi bên cạnh cậu, có chút thân mật nắm lấy tay cậu, Cố Sở vừa muốn rụt tay lại thì Bạch Lạc đã dùng ánh mắt vừa mong chờ vừa sợ hãi nhìn cậu, như thể giây tiếp theo sẽ rơi lệ đến nơi vậy.

Cố Sở bị sự tưởng tượng của mình dọa cho giật mình, lập tức không dám động đậy nữa.

Tuy Bạch Lạc bây giờ vẫn chưa phân hóa, nhưng theo báo cáo kiểm tra, tỷ lệ cậu ta phân hóa thành Omega cao tới chín mươi tám phần trăm, mà Cố Sở, người biết rõ cốt truyện, đương nhiên biết Bạch Lạc sẽ trăm phần trăm phân hóa thành Omega, còn là loại đỉnh cấp nữa chứ.

Omega ở thế giới này quá yếu đuối, tay bị trầy xước một chút cũng có thể khóc cả tiếng đồng hồ, Cố Sở thật sự rất sợ nhân vật thụ chính khóc trước mặt mình.

Lần trước cậu hùng hổ đẩy nhân vật thụ chính một cái, cậu đều lập tức đóng cửa bỏ chạy… bây giờ cũng không có chỗ nào cho cậu trốn cả!

“Huấn luyện viên Diệp, huấn luyện viên Tần, em ở đây với anh trai em một lát được không ạ?” Bạch Lạc nói.

Cậu ta từ nhỏ đã là Bạch thiếu gia, từ bé đã được nâng niu chiều chuộng, đa số mọi người đều nể mặt cậu ta, huống chi dạo trước cậu ta còn được kiểm tra ra là sắp phân hóa, chín mươi tám phần trăm phân hóa thành Omega đỉnh cấp, mức độ quý giá này cho dù là sĩ quan cũng không thể tùy tiện đuổi cậu ta đi.

Cậu ta chỉ muốn đến gặp A Sở thôi, cậu ta biết A Sở ghét cậu ta, ai lại thích người cướp đi cuộc đời mình chứ?

Nếu cậu ta là A Sở chắc chắn sẽ hận không thể gϊếŧ chết người đó, đặc biệt là người đó cướp đi cuộc đời cậu ta còn ôm loại ý nghĩ đó với cậu ta, A Sở cảm thấy cậu ta ghê tởm là đúng.

Nhưng hôm nay không đến, sẽ phải một tháng không gặp được A Sở, huống chi sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, A Sở chắc chắn sẽ không muốn gặp cậu ta.

“Tình cảm hai vị thật tốt.” Diệp Lạc Phong đột nhiên cười một tiếng: “Nếu tôi là thiếu gia thật chắc đã ghê tởm chết mất.”

Giọng điệu nhẹ bẫng của anh ta lại khiến sắc mặt Bạch Lạc lập tức trắng bệch, ngay cả bàn tay đang nắm tay Cố Sở cũng theo bản năng thả lỏng lực đạo, Cố Sở nắm chắc cơ hội rút tay ra, rồi nhanh nhẹn đứng dậy, bước nhanh về phía cửa.

“Cái đó, huấn luyện viên à, rốt cuộc có chuyện gì cần tôi giúp không?” Cố Sở khẽ thở phào một hơi: “Ký túc xá của tôi còn chưa dọn dẹp, hay là chúng ta tốc chiến tốc thắng đi?”

Cố Sở cảm thấy bầu không khí hiện tại quá quỷ dị, một pháo hôi nhỏ bé như cậu không nên xen vào chuyện của các nhân vật chính, cứ để các nhân vật chính tự giải quyết đi.

Diệp Lạc Phong đẩy nhẹ gọng kính vàng, ánh mắt vốn luôn lạnh nhạt sau khi nhìn thấy phản ứng của Cố Sở thoáng qua một tia ý cười, anh ta nghiêng đầu nhìn Tần Mặc Uyên: “Tôi nghĩ thiếu tướng Tần năng lực xuất chúng như vậy chắc không cần sự giúp đỡ của người khác đâu, thiếu tướng chắc chắn đã có sắp xếp cho đợt huấn luyện sắp tới rồi. Vậy tôi xin phép dẫn tiểu Cố đi trước, không làm phiền thiếu tướng Tần nữa.”

Quan hệ giữa nhà họ Diệp và nhà họ Tần vốn đã không tốt, quân đoàn sáu mà Diệp Lạc Phong thuộc về và quân đoàn ba của Tần Mặc Uyên cũng là kẻ nào cũng không ưa kẻ nào, chỉ có vẻ bề ngoài là hòa hảo, Diệp Lạc Phong vốn đã ghét người nhà họ Tần, lần này chuyện tranh giành suất huấn luyện viên xem như đã hoàn toàn chọc giận anh ta, ấn tượng về Tần Mặc Uyên càng tệ hơn.

“Cậu muốn đi thì tự đi.” Tần Mặc Uyên không thèm nhìn Diệp Lạc Phong, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Cố Sở, vừa nãy, cái thứ hàng dỏm nhà họ Bạch kia đã chạm vào tay A Sở.

Đôi mắt sâu thẳm của Tần Mặc Uyên lóe lên một tia u ám, anh mím môi, lạnh lùng nói: “Cố Sở không phải là Omega, không cần phải như trẻ con mà cần người khác đi cùng.”

Sau khi Tần Mặc Uyên nói ra câu này, không chỉ Bạch Lạc nhìn anh, mà ngay cả Diệp Lạc Phong, người vốn không để Tần Mặc Uyên vào mắt, cũng đột ngột quay đầu lại.

Người duy nhất ngơ ngác tại chỗ có lẽ chỉ có “Cố Sở không phải trẻ con”.