Tống Ngưỡng dẫn Vương Dược Nhiễm và bà cụ trở về 414, NPC giáo viên cũng chịu rời khỏi phòng ngủ.
Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, đèn phòng ngủ lại tắt một lần nữa.
Lần này mọi người đều không trở về giường, chủ yếu là đầu óc đang loạn, cũng không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
Tống Ngưỡng vừa mở nhóm trò chuyện, tất cả mọi người lập tức gia nhập.
Tống Ngưỡng nói trước, giọng nói bình tĩnh truyền ra từ điện thoại: “Hạ Cảnh, vừa rồi cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cậu có thể nói một chút không?”
Hạ Cảnh nói thẳng: “Thời gian quay ngược là kết quả Kim Nam liên tưởng dẫn tới.”
Vài người trong nhóm kinh hô: “Cái gì?”
Giọng Hạ Cảnh có sức mạnh trấn an lòng người một cách khó hiểu: “Trước đó Tống Ngưỡng từng nói.”
“Nếu tưởng tượng đến chuyện vui vẻ cũng không thể xua tan nỗi sợ hãi trong lòng, vậy ‘nhắm mắt lại nghĩ xem có cách chết nào, có thể khiến mình trông như đã chết, kỳ thật tránh được một kiếp’.”
Trong nhóm tĩnh lặng.
Vào giây phút nguy hiểm, đừng nói tưởng tượng đến chuyện đủ để xua tan nỗi sợ trong lòng, có lẽ rất nhiều người đầu óc trống rỗng, không nhớ nổi cái gì.
Nhưng Kim Nam, quả thật anh ta đã nghĩ.
Ít nhất sau khi Tống Ngưỡng đưa ra cái ý tưởng kia, có một khắc, chắc chắn anh ta từng tự hỏi, có cách nào có thể làm anh ta tránh thoát được một kiếp.
Mà khi anh ta sắp bị sâu nuốt chửng hoàn toàn, anh ta nhìn về phía đồng hồ, vươn tay.
… Thời gian quay ngược, chính là biện pháp anh ta nghĩ ra được!
“Nhưng thời gian quay ngược, anh ta cũng không sống lại, chỉ có thời gian của chúng ta quay ngược, anh ta vẫn chết!” Vương Dược Nhiễm sụp đổ nói.
“Thế giới phó bản này khiến những cái chết trong tưởng tượng biến thành sự thật, chúng đều có một quy luật.” Hạ Cảnh khẽ nói, tựa như đang lẩm bẩm, hoặc như đang tự hỏi.
Sau khi quăng ra một câu khó hiểu như vậy, cậu lại đổi giọng, nói: “Đúng rồi, thời gian quay ngược đầu tiên có thể hoàn toàn chứng minh, thế giới phó bản hiện giờ chúng ta đang ở này, không phải chân thật.”
Những người còn lại không đuổi kịp được mạch suy nghĩ của cậu, nghe được nhưng không thể hiểu được, chỉ có Tống Ngưỡng hiểu được ý của cậu.
Giả Thanh mờ mịt hỏi: “Có ý gì? Thế giới phó bản còn chia chân thật với không chân thật hả?”
Lưu Ý cũng có chút hỗn loạn: “Ý của cậu là điểm thời gian quay ngược này không chân thật à? Nhưng trước kia tôi từng gặp qua một trò chơi phó bản, hoàn toàn chẳng phân biệt được ngày đêm cũng có…”
Hạ Cảnh gập đầu ngón tay gõ đầu gối của chính mình, không nhanh không chậm nói: “‘Chân thật’ là cách nói tương đối.”
“Lấy một ví dụ, so sánh thế giới thật của các người với thế giới phó bản… Hiển nhiên thế giới phó bản là không chân thật, thế giới thật đối với các người mà nói mới là thế giới chân chính.”
Tống Ngưỡng mẫn cảm chú ý tới dị thường trong lý do thoái thác của Hạ Cảnh, nhưng vì đại não đang xoay nhanh suy nghĩ về những gì bọn họ phải đối mặt trong trò chơi, cho nên rất nhanh đã bỏ qua điểm này.
Hạ Cảnh tiếp tục nói: “Cứ như vậy đặt loại so sánh này vào trong thế giới phó bản hiện tại của chúng ta.”
“Trong thế giới phó bản cũng có chân thật và giả dối song song nhau.”
“Trước đó chúng ta đã trải qua một lần 24 giờ ở trong phó bản này, thời gian vẫn luôn tiến về phía trước, đây cũng là quy luật chân lý của thế giới ba chiều, là tiêu chuẩn cơ bản, là tiêu chí ‘chân thật’.”
“Nhưng hiện giờ, phó bản dựa vào liên tưởng của Kim Nam, làm thời gian quay ngược về hai tiếng trước ngay trước mắt chúng ta…”
Nghe đến đây, cuối cùng Giả Thanh cũng phản ứng lại: “Thế giới phó bản đánh vỡ tiêu chí đại biểu cho ‘chân thật’, minh xác cho chúng ta tín hiệu ‘không chân thật’!”
Hạ Cảnh gật đầu: “Còn có, loại thời gian quay ngược này, là dẫn phát ra từ liên tưởng của Kim Nam.”
Cuối cùng Tống Ngưỡng cũng lên tiếng, tiếp lời của Hạ Cảnh: “Lúc trước tôi phỏng đoán, sự khác biệt giữa giường đệm hai người Hoàng Mặc và Hứa Kim sau khi chết là do phạm vi “biến cái chết trong tưởng tượng thành sự thật” khác nhau, nhưng từ liên tưởng của Kim Nam có thể trực tiếp quay ngược thời gian, cùng những hình ảnh trùng điệp xuất hiện trong tầm mắt khi cơn choáng váng đánh úp tới…”
Hạ Cảnh chậm rãi nói: “Phạm vi biến cái chết trong tưởng tượng thành sự thật của mỗi người chơi bị lựa chọn, chắc là toàn bộ thế giới của phó bản này.”
Những người còn lại trợn mắt há hốc mồm.
“Từ từ, tôi loạn hết rồi…”
Giả Thanh vừa mới lên tiếng, tiếng gõ cửa “cốc cốc” lại vang lên.
Ngoài cửa phòng ngủ 414 và 417, hai npc giáo viên nghiêm khắc quát: “Sao các cô cậu còn chưa ngủ, đang làm cái gì đấy?”
Tức khắc mọi người đều im lặng, nín thinh.
Sau khi npc quát xong, ngoài cửa cũng không có động tĩnh… Bọn họ đang lặng im không một tiếng động mà nghe ngóng ở ngoài cửa.
Không biết qua bao lâu, người trong hai phòng ngủ đều không hẹn mà nhìn về phía đồng hồ dạ quang, thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Phòng ngủ 414, nước mắt Vương Dược Nhiễm chảy xuống không ngừng.
Bởi vì vừa rồi bị sặc nước, cổ họng cô ấy vẫn cứ dừng lại ở cảm giác dị vật và sưng đau, lại cộng thêm khó chịu kinh hoảng không khống chế được, cô ấy khóc đến mức gần như có chút hít thở không thông.
Cô ấy có dự cảm không tốt.
Dự cảm này làm tay chân cô ấy lạnh toát, hơi run lên.
Bà cụ ôm cô ấy vào trong lòng, giọng nói già nua thâm thấp ai thán: “Đừng nghĩ, đừng nghĩ, cháu à, cho dù không phải trong trò chơi thì cũng là ban ngày nghĩ gì, đêm mơ thấy cái đó, sẽ không tốt cho cơ thể.”
Ngoài cửa, rốt cuộc tiếng bước chân của npc giáo viên cũng vang lên, chậm rãi rời xa.
Giả Thanh đè thấp giọng nói: “Anh Ngưỡng, anh Cảnh, em vẫn còn chỗ không rõ. Nếu như toàn bộ thế giới phó bản chúng ta đang ở hiện tại đều là ‘thế giới phó bản không chân thật’, là thế giới sau khi cái chết trong tưởng tượng biến thành sự thật của đám người Kim Nam, vậy ‘thế giới phó bản chân thật’ ở đâu?”
Tống Ngưỡng nói: “Vậy phải xác nhận thân phận thật sự của ‘thế giới phó bản không chân thật’ này trước đã, rồi tìm lối thông với ‘thế giới chân thật’.”
“Từ từ, thân phận của ‘thế giới phó bản không chân thật’, chẳng lẽ còn không phải là thế giới sau khi cái chết trong tưởng tượng biến thành sự thật sao? Ngoài ra còn có thân phận nào nữa?” Lưu Ý sắp bị vòng đến hôn mê.
Tống Ngưỡng: “Không, cái này cũng chỉ là một quan niệm.”
Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng nảy sinh trầm mặc cùng lúc.
Đó không phải suy nghĩ, bởi vì trong lòng bọn họ đều đã có đáp án.
Khóe miệng Hạ Cảnh nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó, câu nói này của bà cụ cũng không sai.”
“‘Đừng suy nghĩ’, là bởi vì thứ cậu nghĩ sẽ xuất hiện ở trong giấc mơ của cậu vào ban đêm.”