Sắc mặt Giả Thanh trắng bệch, nước mắt chảy xuống không ngừng.
Tư thế Hạ Cảnh ngồi trên giường là hơi nghiêng.
Tư thế này đảm bảo cậu có thể nhìn thấy giường ngủ của Kim Nam và Giả Thanh, cũng có thể chú ý được không gian dưới giường, còn có thể phân ra một tia dư quang, quan sát đồng hồ dạ quang trên tường.
Kim giây đồng hồ dạ quang không ngừng nhích về phía trước.
Mười mấy giây ngắn ngủi, Kim Nam đã biến thành một con nhộng bị sâu bao quanh.
Con nhộng này cố gắng vươn tay về phía trước, ngẩng đầu, tựa hồ muốn nhìn cái gì, lại giống như muốn vươn tay nắm lấy…
Hạ Cảnh di chuyển tầm mắt.
Song cuối cùng Kim Nam vẫn thất bại.
Anh ta kiệt sức nằm lại trên mặt đất.
Sau lần đó, không còn tiếng động nữa.
Đồng hồ dạ quang trên tường, kim giây đang không ngừng một lần lại một lần tiến gần con số “12”.
Trên mặt đất, vô số sâu trên người Kim Nam vặn vẹo.
Anh ta lại lần nữa biến thành một ngọn núi nhỏ, lại là một ngọn núi nhỏ không thể lay động.
Cuối cùng kim giây một lần nữa chỉ hướng “12”.
Giả Thanh và Hạ Cảnh có thể cử động!
Giả Thanh như thể mất sức mà dựa vào tường, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, rõ ràng cậu ấy chưa làm gì cả, lại thở hổn hà hổn hển, nhìn thẳng về phía Kim Nam dưới giường, rùng mình.
Hạ Cảnh ngồi dậy, như có linh cảm mà nhìn thẳng về phía đồng hồ dạ quang, tận mắt nhìn thấy hình ảnh sau khi kim giây dừng trên con số “12”, bỗng nhiên bay nhanh quay ngược trở lại, một vòng hai vòng ba vòng bốn vòng…
Đột nhiên ánh đèn trong phòng ngủ sáng lên, dọa Giả Thanh nhảy dựng: “Đệch, chuyện, chuyện gì xảy ra thế?”
Cổ họng cậu ấy đều đang phát run.
Nhưng không chỉ mỗi phòng ngủ của bọn họ mà cả ký túc xá đều sáng đèn!
Mặt Giả Thanh tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ NPC phát hiện trong phòng ngủ của chúng ta xảy ra chuyện?”
Nhưng cũng không cần phải thắp sáng cả ký túc xá chứ!
Hạ Bạch nhanh chóng xuống giường nói: “Không, là thời gian trở về lúc 9 giờ 50 phút!”
Đầu Giả Thanh quay cái ngoắt, nhìn về phía đồng hồ.
Kim giờ, kim phút, kim giây trên đĩa đồng hồ, nghiễm nhiên đã trở về hai tiếng trước!
Tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên dồn dập, Hạ Cảnh chaỵ tới mở cửa, Tống Ngưỡng, Lưu Ý, Vương Dược Nhiễm và bà cụ đang đứng ở ngoài cửa, liếc mắt một cái là thấy được cảnh tượng bên trong phòng của Hạ Cảnh, tiếng hét chói tai của Vương Dược Nhiễm gần như sắp vọt ra cổ họng, rồi lại thực mau nghĩ đến cái gì, vội che kín miệng.
Tống Ngưỡng bảo bọn họ nhanh chóng vào trong phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại, đoàn người xúm tới bên cạnh thi thể của Kim Nam.
…Cũng không tính là tất cả, có một vài người căn bản không dám lại gần.
Số sâu còn thừa trên giường Kim Nam đã không nhiều, trên mặt đất mới là đại bản doanh của sâu.
Không biết có phải bởi vì mục đích của chúng nó đã đạt được rồi hay không, đám sâu như sợi dây nhỏ trắng muốt lang thang không có mục tiêu, loi nhoi lúc nhúc lan rộng ra ngoài, thi thể Kim Nam nhanh chóng được lộ ra.
Lưu Ý lập tức nôn.
Đôi mắt, miệng, lỗ tai, lỗ mũi của Kim Nam đều là sâu.
Đám sâu này giống y như chỉ cần có lỗ là sẽ chui vào vậy, chui ra chui vào ở mọi lỗ thủng, kéo cả máu ra, thậm chí là óc.
Miệng anh ta há to, đôi mắt nửa mở, căn bản đã không nhìn thấy được tròng mắt, chỉ có lỗ máu.
Loại sâu này còn biết nhả tơ, giờ phút này Kim Nam giống y như đi một chuyến vào động tơ, trên người vướng đầy lưới tơ.
Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng làm lơ những con sâu đó, ngồi xổm xuống bên người Kim Nam.
Thậm chí Tống Ngưỡng còn trực tiếp giơ tay đẩy mấy cái lưới tơ và sâu ra, xốc áo trên của Kim Nam lên.
Vương Dược Nhiễm cũng nhịn không nổi, cô ấy vọt vào toilet.
Lần này, không cần dùng “Mẹ” của Vương Dược Nhiễm nói cho biết nữa, chỉ dựa vào bộ dạng lúc chết của Kim Nam bọn họ cũng có thể xác định, nguyên nhân cái chết của Kim Nam tuyệt đối không thể là “đột tử”.
Thậm chí màu da của anh ta sau khi chết cũng không có khả năng tươi nhuận như Hoàng Mặc và Hứa Kim, chỉ vì những con sâu kia đã chui vào trong thân thể anh ta từ sớm.
Lúc này, cho dù là cổ Kim Nam, cánh tay, hay là bụng, phía dưới làn da đều có từng mảng từng mảng gồ lên đang nhúc nhích, bộ phận khác, thậm chí những con sâu đó còn phá rách làn da.
“Nếu như không có những con sâu này, anh cảm thấy sau khi anh ta chết thi thể sẽ còn bảo trì “tươi sống” giống như Hoàng Mặc và Hứa Kim không?” Hạ Cảnh khẽ hỏi.
“Sẽ, bởi vì đó là manh mối phó bản cấp cho để làm rõ, nó sẽ không thay đổi.” Tống Ngưỡng đưa ra đáp án một cách quyết đoán, đứng dậy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lần này thời gian còn quay ngược?” Giả Thanh run rẩy hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta còn phải tới thêm một lần nữa?”
“Nhưng đứa nhỏ này chết rồi, thời gian quay lại cũng không khiến nó sống lại được.” Bà cụ chần chừ nói: “Nếu lại đến thêm một lần, vậy không phải…”
Còn phải chết thêm một người.
Đột nhiên, loa phát thanh vang lên, giọng nam thô ráp mang theo điểm vui sướиɠ khi người gặp họa và u ám, điên cuồng lặp đi lặp lại hô: “Các vị bạn học, các vị bạn học, tập trung học tập, không cần nghe, không cần xem, không cần suy nghĩ! Tập trung học tập, không cần nghe, không cần xem, không cần suy nghĩ…”
Trong toilet truyền ra tiếng ho khan.
Bà cụ vội vàng đi xem, đỡ Vương Dược Nhiễm ra.
Sau khi Vương Dược Nhiễm nôn xong, rửa mặt, bị thanh âm này dọa đến mức sặc nước.
Lúc này trên mặt cô ấy ướt dầm dề, thật giống như con gà rớt vào nồi canh.
Vừa nghĩ đến bọn họ không chỉ đã chết đi một người bạn, thời gian còn quay ngược về hai tiếng trước một cách không thể hiểu được, còn phải chết thêm một người, cô ấy như phát điên, ngồi xổm xuống khóc.
Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa, lần này là thanh âm lạnh băng của NPC giáo viên vang lên ngoài cửa: “Nơi này xảy ra chuyện gì?”
Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng liếc nhau, Tống Ngưỡng đi mở cửa, để các giáo viên nâng thi thể của Kim Nam đi.
Khi nâng người đi, giáo viên hơi dừng lại, nghiêng người nhìn bọn họ, lạnh lùng hỏi: “Đã sắp 10 giờ rồi, các cô cậu không trở về phòng của mình để chuẩn bị đi ngủ à?”
Giả Thanh, Vương Dược Nhiễm, Lưu Ý cứng đờ.
Bọn họ không cho được câu trả lời thì giáo viên sẽ không đi.
Hai bên giằng co, sắc mặt giáo viên càng lúc càng nghiêm nghị, cũng càng lúc càng nghi ngờ.
Cô ta xoay hẳn người lại, nghi ngờ nhìn bọn họ.
Nếu như bây giờ phát sinh xung đột với NPC, bị nhốt vào trong phòng tối thì không hay.
Tống Ngưỡng đưa ra quyết định nhanh chóng: “Lưu Ý chuyển đến phòng 417, Vương Dược Nhiễm, bà cụ và tôi về 414, sau khi về phòng tôi sẽ mở nhóm trò chuyện trên Wechat!”
Cũng không cố chấp suy nghĩ xem điện thoại có lại dẫn NPC tới nữa không, hiện giờ bọn họ cần thiết phải trao đổi tình báo.Mấy người căng thẳng gật đầu.