Kim Nam mắng người xong, lại bắt đầu lật giường của mình, may mà không lật ra được thêm con sâu nào, chỉ là cơn buồn ngủ cũng đã hoàn toàn tiêu tan.
Anh ta dựa vào tường, vẻ mặt hung ác ngồi xuống giường.
Không bao lâu, đến 10 giờ, đèn phòng ngủ đồng loạt tắt.
Thậm chí lúc ánh đèn đồng loạt tắt mọi người còn có thể nghe thấy một tiếng “Tách”.
Đêm nay cả hai phòng ngủ đều không thả rèm cửa, đây là một phần kế hoạch.
Vì để có thể nhìn rõ con quái vật 0 giờ khi nó tới, bọn họ cần phải có đủ ánh sáng, nhưng đèn pin điện thoại có thể sẽ dẫn npc giáo viên tới phòng ngủ trước, cho nên ánh trăng là ánh sáng tự nhiên thích hợp nhất.
Mỏng manh, nhưng an toàn.
Ánh trăng chiếu xuống, một mảnh sàn trống trong phòng ngủ bị phản ra một vùng tuyết trắng.
Giường ngủ hai bên, phần lớn vẫn chìm trong bóng tối.
Thanh âm Giả Thanh nhẩm “Xuất sư biểu” càng ngày càng vang, tựa hồ đang nỗ lực khiến chính mình thanh trừ tạp niệm.
Từ giọng nói run rẩy của cậu ấy đều có thể nghe ra được cậu ấy căng thẳng.
Tiếng hít thở của Kim Nam trở nên rất nặng nhọc, thi thoảng anh ta lại gãi lên người vài cái, nhìn chằm chằm hai người khác một cách bực bội bất an.
Hạ Cảnh hoàn toàn im lặng.
Cậu nhìn chăm chú hết thảy trong bóng tối, đồng hồ dạ quang treo trên trường, lắng nghe hết thảy tiếng vang trong bóng tối, đồng thời, vẫn đang lẳng lặng suy tư.
Đột nhiên, Kim Nam lạnh lùng mở miệng: “Này, mày cảm thấy con quái vật 0 giờ đêm nay thật sự sẽ chọn Vương Dược Nhiễm hoặc là Lưu Ý à?”
Lời này là nói với Hạ Cảnh.
Giả Thanh xen mồm: “Anh Ngưỡng cũng đã nói đây là chuyện không xác định, chẳng lẽ cái thứ như loại cảm giác sợ hãi này còn có thể cân ra được mấy cân mấy lạng hả?”
Hạ Cảnh thì bình tĩnh hỏi: “Anh không nhẩm bài văn nữa à?”
Bắt đầu không chuyện tìm chuyện nói, phần lớn là biểu hiện của người khi căng thẳng.
Kim Nam ngăn không nổi nữa.
Trạng thái tâm lý bị chọc thủng, tựa hồ Kim Nam cảm thấy có hơi khó chịu, anh ta mạnh miệng: “Tao mới không sợ, tao chỉ sợ bốn người cách vách bên kia thất bại kế hoạch đêm nay!”
“Thôi đi, có anh Ngưỡng ở đó, cho dù không cứu được người, ít nhất cũng không để vụt mất manh mối.” Giả Thanh cảm thấy cổ họng phát khô: “Hay là chúng ta nói chút chuyện vui vẻ đi, sau khi kết thúc phó bản lần này, tôi phải đi ăn một chầu lẩu, xách bò ruột vịt mề gan đều muốn! À ừm… Lão đại ca, anh thì sao?”
Kim Nam cười lạnh một tiếng: “Lúc này rồi mà còn có tâm tình nghĩ đến mấy thứ đó!”
Giả Thanh: Tôi con mẹ nó không nên nói chuyện với anh!
Giả Thanh: “Anh Cảnh, anh thì sao?”
Hạ Cảnh nghiêng đầu, chớp mắt: “Lẩu ăn rất ngon hả?”
Giả Thanh thoáng kinh ngạc, thật sự bị dời lực chú ý: “Anh Cảnh anh đến cả lẩu cũng chưa từng ăn à?”
Hạ Cảnh rất nghiêm túc tò mò: “Lẩu có mùi vị như thế nào?”
Giả Thanh lập tức nói: “À, lẩu chia ra rất nhiều loại, chỉ lẩu cay thôi đã có lẩu bơ và lẩu dầu hạt cải, canh suông thì khỏi nói, khẩu vị có rất nhiều, cà chua này nấm này trứng phượng hoàng*, anh Cảnh anh là người vùng nào thế? Sao…”
*Gà được bọc trong bao tử heo rồi hầm lên làm nước lẩu
Bỗng Hạ Cảnh ngắt lời cậu ấy, nhẹ giọng nói một câu: “Đừng nhắm mắt.”
Âm cuối của cậu rơi xuống, trên đĩa đồng hồ dạ quang, kim giây, kim phút, kim giờ, hợp lại với nhau, đồng thời chỉ hướng con số 12.
Một trận choáng váng ập tới, mà lúc này đây, bất luận là Hạ Cảnh hay là Giả Thanh đều nhìn thấy rõ ràng, thế giới trước mắt bọn họ, quả thật xuất hiện hình ảnh trùng điệp trong nháy mắt.
“Đệch, đệch…” Giả Thanh đỡ cái trán, nhịn cái cảm giác buồn nôn kia xuống, hô nhỏ: “Anh Cảnh, Lão đại ca, các anh không sao chứ?”
Rất nhanh, Giả Thanh phát hiện chính mình không thể cử động.
Cả người cậu ấy đều ngừng ngay trong nháy mắt khi quay đầu nhìn về phía giường của Kim Nam, miệng há to nói chữ “chứ”.
Mà Hạ Cảnh thì thẳng tắp nhìn về phía giường Kim Nam.
Người đàn ông cường tráng lẳng lặng dựa vào tường, gục đầu, không biết từ khi nào đã không có tiếng động, giống như đã ngủ.
Một tiếng “Bộp” rất nhỏ, có thứ gì đó, rơi trên giường Kim Nam.
Ánh trăng bên ngoài phòng ngủ sáng ngời, sáng tỏ, giữa bầu trời đêm đến cả một gợn mây đều không có.
Lúc này trong phòng ngủ 417, lại giống như đổ một trận mưa rào.
Trận mưa này xối ở một góc nhỏ của chỗ giường Kim Nam.
Trong bóng tối, không ngừng có “giọt mưa” từ hư không rơi lên người, lên giường anh ta.
Kim Nam rũ đầu, lưng dựa tường, vẫn không nhúc nhích.
Lộp bộp.
Lộp bộp.
Lộp bộp.
“Giọt mưa” càng rơi càng nhanh, càng rơi càng nhiều, nhanh chóng phủ kín tấm giường nhỏ kia thành một tầng.
Có một giọt “mưa” bắn tới chỗ Giả Thanh ở bên cạnh, Giả Thanh không động đậy được tròng mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng cái thứ kia đang vặn vẹo trên tay cậu ấy…
Là sâu!
Cái thứ không ngừng rơi lên người Kim Nam, là sâu!
Khóe mắt Giả Thanh muốn nứt ra, tận mắt nhìn thấy Kim Nam bị sâu bao phủ càng ngày càng nhiều, trái tim nhảy điên lên.
Giường đối diện, Hạ Cảnh không tiếng động mà nhìn chăm chú vào hết thảy.
Không thể nhắm mắt, tròng mắt tiếp xúc với không khí thời gian dài, nước mắt sinh lý của cậu cứ thế mà chảy ra.
Nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn quan sát một cách bình tĩnh.
Sâu không ngừng rơi xuống, nhanh chống phủ kín cả người Kim Nam, chi chít, bò lồm cồm, cùng với giường đệm tạo thành một ngọn núi nhỏ lúc nhúc.
Phút chốc, ngọn “núi nhỏ” hừ một tiếng, hơi giật giật, giống như rốt cuộc tỉnh lại.
Giây tiếp theo, Kim Nam bắt đầu kêu gào sợ hãi, nhưng rất nhanh tiếng kêu của anh ta bởi vì sâu chui vào khoang miệng mà biến thành tiếng nức nở mơ hồ không rõ.
Dưới ánh trăng mông lung, Hạ Cảnh và Giả Thanh chỉ có thể nhìn thấy Kim Nam bắt đầu lăn lộn điên cuồng trên giường giống như cá trên thớt, anh ta không ngừng vẩy đầu, không ngừng dùng tay gãi mặt.
Bởi vì giãy giụa quá điên cuồng, cũng bởi vì đôi mắt bị sâu chui vào, cái gì cũng không nhìn thấy, không bao lâu anh ta đã từ cạnh giường lăn ra ngoài, trực tiếp té thẳng từ trên giường xuống một cách nặng nề, đâm nát ghế dựa phía dưới, nện lên mặt đất!
Đám sâu chi chít trên giường giống như dòng suối chảy xuống theo anh ta, toàn bộ đổ ào lên người anh ta.
Kim Nam lăn lộn kêu rên trên mặt đất, thống khổ giãy giụa.
“Phốc!”
Bỗng nhiên có một thanh âm cổ quái vang lên.
“Phốc!”
“Phốc!”
Đột nhiên trên mặt, trên người Kim Nam nổi lên mấy cái bong bóng.
Mấy cái bong bóng đó làm một bộ phận con sâu phồng lên một chút, rồi rất nhanh lại xẹp xuống, một lần nữa bao trùm lên người anh ta.
…Anh ta đang nỗ lực dùng dị năng của mình dời sâu đi!
Nhưng không biết bởi vì không có cách nào tập trung lực chú ý, hay là bởi vì… Dị năng của anh ta không thể giúp anh ta.