Chẳng qua theo thiết nghĩ của Kim Nam, phương pháp để hai người tự mình khống chế trình độ sợ hãi trong nội tâm là không thực tế.
Cuối cùng biện pháp Tống Ngưỡng nghĩ ra chính là, làm những người còn lại cố gắng tâm vô tạp niệm, cứ như vậy, cho dù anh và Hạ Cảnh hơi động chút ý niệm, lý ra đều là hai người nổi bật giữa bảy người.
Dĩ nhiên đây là tình huống vô cùng lý tưởng hóa, bởi vì cho dù trong lòng không ngừng nhẩm văn thì cũng không nhất định có thể thanh trừ hết suy nghĩ của năm người khác đến không còn một mảnh, nhưng suy cho cùng bọn họ có thể thử cách này xem sao.
Vương Dược Nhiễm lại bị sự to gan của đám Tống Ngưỡng dọa sợ.
Tống Ngưỡng: “Xếp Lưu Ý và Vương Dược Nhiễm ở chung với nhau, là vì một khi hai người họ bị chọn trúng, bọn họ ở trong cùng phòng ngủ có thể hỗ trợ lẫn nhau.”“Tách tôi và Hạ Cảnh ra, là bởi vì hiện giờ có một phòng chỉ có thể ngủ ba người, vậy chiến lực tốt nhất sẽ xếp mỗi phòng một người. Nhưng phòng tuyến đầu tiên của chúng ta, vẫn sẽ là tôi và Hạ Cảnh.”
“Khi qua 0 giờ, mặc kệ cuối cùng quái vật xuất hiện ở bên cạnh ai, người bị quái vật chọn trúng nhất định phải bình tĩnh, tới lúc đó thì không cần nhẩm văn nữa, hãy tận lực truyền đạt thông tin cho mọi người, đồng thời cố gắng tưởng tượng đến một số chuyện vui vẻ, xua tan hết nỗi sợ hãi trong lòng. Nếu cách này cũng vô dụng…”
Mọi người ngừng thở.
Tống Ngưỡng chậm rãi nói: “Vậy thì hãy nhắm mắt lại, nghĩ xem có kiểu chết nào, có thể khiến mình trông như tử vong, nhưng kỳ thật tránh được một kiếp.”
Máu trong người họ như đang đông lại.
Lưu Ý cười khổ nói: “Tỷ như, mình bị đâm một dao nhưng không trúng chỗ yếu hại?”
Tống Ngưỡng không nói đúng hay sai, căn cứ vào những gì Hứa Kim trải qua, một khi quái vật xác nhận làm hại người chơi, biến mất tại chỗ, có khả năng phó bản sẽ định nghĩa người chơi đã tử vong, thần tiên cũng không cứu được họ.
Nhưng bây giờ, thứ quan trọng nhất với tất cả mọi người chính là lòng tin.
Loại chuyện này nói cho bọn họ đã không cần thiết nữa.
Trước khi hai nhóm người tách ra, Tống Ngưỡng giữ Hạ Cảnh lại, xác nhận nói: “Không có vấn đề gì chứ?”
“Không phải anh đã đoán và đánh giá thực lực của tôi rồi à?” Hạ Cảnh nhướng mày nhìn anh.
Đúng là Tống Ngưỡng có đánh giá vô cùng cao về thực lực của Hạ Cảnh.
Đêm nay, người chơi đối mặt với con quái vật lúc 0 giờ, phải tìm được sở hở trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi thì mới có khả năng tìm được con đường sống trong chỗ chết.
Trong bảy người dư lại, ngoại trừ bản thân anh, Tống Ngưỡng cảm thấy chỉ có Hạ Cảnh là có thể làm được.
Kỳ thật nếu không phải hiện giờ thông tin quá mức ít ỏi, Tống Ngưỡng sẽ lựa chọn một mình đối mặt với con quái vật đêm nay.
Chỉ là nếu đã có một người thực lực mạnh mẽ ở đây, anh cho rằng giai đoạn hiện giờ bọn họ vẫn có thể cố gắng thăm dò nhiều hơn chút.
Tống Ngưỡng nghĩ nghĩ, đưa túi không gian của mình qua: “Tôi giữ lại một thanh chủy chủ, những đạo cụ khác đêm nay đều cho cậu.”
Hạ Cảnh ngó nhìn túi không gian của Tống Ngưỡng, cợt nhả nói: “Tôi nhớ rõ hiện giờ trong túi không gian của anh không có lấy một món vũ khí quái vật?”
Tống Ngưỡng không ngờ Hạ Cảnh còn ghét bỏ, không nhịn được cười một tiếng, nhướng mày nói: “Đúng, vô cùng không khéo, nhưng những vũ khí khác vẫn tương đối đầy đủ.”
“Cảm ơn ý tốt của anh, có điều không cần đâu.” Hạ Cảnh bỏ hai tay vào trong túi quần, ý vị thâm trường nói: “Nếu có đạo cụ quái vật, tôi nghĩ tôi sẽ có hứng thú, bác sĩ Tống.”
Tống Ngưỡng sửng sốt, không nghĩ tới Hạ Cảnh sẽ đổi cách gọi trêu chọc anh từ “Anh Ngưỡng” thành “Bác sĩ Tống.”
Không chờ anh kịp phản ứng, bóng dáng Hạ Cảnh đã biến mất ở cửa.
Trong lòng Tống Ngưỡng dâng lên một cổ cảm giác kỳ quái, lặng lẽ nhớ lại giọng điệu trêu tức kia của Hạ Cảnh, anh lại có chút tức cười.
Lượm được thông tin thật thứ ba của anh thì bắt đầu trêu chọc anh đúng không?
*
Lúc Hạ Cảnh bước vào phòng ngủ 417, hai người Giả Thanh và Kim Nam đã chia nhau chọn xong giường, rồi leo lên trên.
Chiếc giường đệm màu vàng nhạt tối hôm qua Hứa Kim ngủ không ai chạm vào, giường Hạ Cảnh cũng không, hai người kia đều ngủ ở bên sườn khác.
Giả Thanh chọn giường ở cạnh ban công, Kim Nam thì ngủ ở giường gần cửa.
Giả Thanh bị tầm mắt cười như không cười của Hạ Cảnh quét qua, không khỏi cười ngượng nói: “Anh Cảnh, gan ngài lớn, mời ngài, mời ngài.”
Dù sao chiếc giường Hứa Kim ngủ ngày hôm qua, bọn họ không dám đυ.ng vào.
Thoạt nhìn Hạ Cảnh cũng hoàn toàn không để ý, chỉ nhếch môi, nhẹ nhàng nói: “Các cậu chưa từng nghĩ, biết đâu phỏng đoán của Tống Ngưỡng hoàn toàn sai, con quái vật 0 giờ không hề dựa vào độ sợ hãi để chọn người mà tùy cơ lựa chọn giường ngủ, chỉ có giường đã bị lựa chọn mới là an toàn?”
“Dù sao… Các cậu xem, chúng ta hoàn toàn không có cách nào đổi ga trải giường, đây cũng là một loại tín hiệu phó bản cấp cho thì sao?”
Hạ Cảnh buông thõng tay, nói một mạch, Giả Thanh và Kim Nam nghe xong, này con mẹ nó vô cùng có đạo lý!
Nhất thời biểu tình hai người muôn màu muôn vẻ mà trừng mắt nhìn giường của Hứa Kim.
Thẳng đến bọn họ nghe thấy tiếng cười đầy sung sướиɠ của Hạ Cảnh, nhìn thấy cái tên này cầm khăn lông đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, mới biết được mình bị chơi!
Đến khi Hạ Cảnh lên giường, Giả Thanh vừa liên thoắng nhẩm “Xuất sư biểu”, vừa phóng ánh mắt đầy oán niệm lên cậu.
Còn mặt Kim Nam sau khi bị Hạ Cảnh chơi thì thối ra.
Xung đột giữa anh ta và Hạ Cảnh cũng không phải lần một lần hai, thù mới hận cũ chồng chất, sắc mặt anh ta tưởng chừng có thể dùng đáy nồi để hình dung.
Anh ta cởϊ áσ ngoài, tựa hồ định tranh thủ trước 0 giờ ngủ một lát, không ai biết rốt cuộc anh ta có làm theo lời Tống Ngưỡng nói, nhẩm thầm bài văn hay không, tên này vẫn luôn không phải là kiểu người sẽ nghiêm túc phối hợp hợp tác đoàn đội.
Kết quả quần áo vừa vung lên, một thứ lúc nhúc từ trong áo anh ta rơi ra ga trải giường trắng.
Giả Thanh nheo mắt nhìn trong vô thức, la toáng lên: “Đệch, đại ca, trong quần áo của anh còn giấu một con sâu róm à?”
Kim Nam sửng sốt, con sâu róm bị quăng lên ga trải giường giống y như một sợi dây nhỏ, toàn thân trắng muốt, cả người đang ngọ nguậy.
Cả khuôn mặt của Kim Nam lập tức vặn vẹo, anh ta thật sự không ngờ có sâu róm chui vào trong quần áo của anh ta, dựa theo thời gian phỏng đoán, thậm chí có lẽ con sâu này đã núp được một ngày!
“Đệch!” Anh ta trầm giọng mắng, biểu tình rất khó coi dùng áo đồng phục phẩy một cái, quét con sâu này đi.
Tiếp sau đó anh ta cứ như bị chập phải dây thần kinh, lăn qua lộn lại kiểm tra quần áo và trên người của mình, vừa không nhịn được mà gãi lên da, trên làn da lúa mạch bị anh ta gãi ra vô số vết máu, nhìn trông kinh người.
Đây tất nhiên có nguyên nhân do dị ứng, nhưng đồng thời cũng là biểu hiện của việc sợ sâu, có điều Giả Thanh vẫn chưa nhận ra.
Lúc này cậu ấy chỉ nghĩ thông qua nói nhiều chút để giảm bớt sự khẩn trương trong lòng, không nghĩ nhiều liền nói đùa: “Loại sâu này có mắt dùi khoan, đại ca anh cẩn thận cúc hoa đấy.”
Đột nhiên Kim Nam quay đầu lại, trừng cậu ấy gầm khẽ: “Mày câm mồm, còn nói linh tinh nữa coi chừng tao đánh mày!”
Giả Thanh rụt cổ, xấu hổ gãi gãi gương mặt.