Lục Minh Vũ dẫn Lục Đình Đình rời khỏi tầm mắt của Trần Hiểu Văn, sau đó mở miệng nói: "Người bạn kia của em, không phải loại tốt đẹp gì đâu."
Lục Đình Đình nghe vậy lập tức phản bác: "Anh, anh không thể vì gia thế mà phủ nhận một người được, như vậy quá phiến diện!"
Lục Minh Vũ dừng bước, nhìn cô em gái nhà mình đang phẫn nộ.
"Anh đã gặp qua vô số loại người, sẽ không nhìn lầm người đâu." Lục Minh Vũ giải thích một câu.
Lục Đình Đình không phục, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ giận dữ: "Anh à, Hiểu Văn là bạn tốt của em, em không cho phép anh nói cậu ấy như vậy!"
Lục Minh Vũ: "..."
Hình như anh không khuyên nổi rồi...
Nếu không để Lục Đình Đình nhìn rõ con người thật của Trần Hiểu Văn.
Thì Trần Hiểu Văn sẽ giống như một khối u ác tính, cứ để vậy sẽ rất nguy hiểm!
Ánh mắt Lục Minh Vũ tối sầm, không nói gì thêm nữa.
Đợi Lục Minh Vũ dẫn Lục Đình Đình đi, ánh mắt Trần Hiểu Văn bắt đầu làm như cố ý vô tình nhìn Tống Thời An một cách dò xét.
Tuy Tống Thời An không cao to đẹp trai như Lục Minh Vũ, nhưng cũng thuộc kiểu thanh tú dễ thương, thêm vào đó mấy năm nay làm trợ lý cho Lục Minh Vũ nên đã trải qua không ít chuyện đao to búa lớn, vì thế trên người cũng mang theo chút khí chất kiêu ngạo.
Im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng Trần Hiểu Văn cũng không nhịn được nữa, lên tiếng: "Trợ lý Tống, nhà Đình Đình rất giàu có sao?"
Hỏi đến đây, trong mắt Trần Hiểu Văn lóe lên vẻ tham lam.
Trước đây khi cô ta còn ở nước ngoài, nhìn thấy cách tiêu xài của Lục Đình Đình thì đã đoán được thân phận của Lục Đình Đình không tầm thường rồi.
Cho đến hôm nay khi cô ta đến tham dự tiệc sinh nhật của Lục Đình Đình, bữa tiệc sinh nhật hoành tráng như vậy, thân phận của Lục Đình Đình chắc chắn không phải người thường.
Tống Thời An lễ phép trả lời: "Là cô chủ của tập đoàn Lục thị ở Hải Thành, đương nhiên là có tiền."
Nghe thấy là tập đoàn Lục thị ở Hải Thành, Trần Hiểu Văn vô thức siết chặt nắm tay, trên mặt tràn đầy ghen tị!
Tống Thời An thấy vậy, tiếp tục nói: "Cô Trần, cô và cô chủ nhà chúng tôi có quan hệ tốt như thế, cô là cô chủ nhà nào vậy?"
Biểu cảm trên mặt Trần Hiểu Văn cứng đờ, có chút xấu hổ, cô ta cúi đầu nhỏ giọng nói: "Điều kiện gia đình tôi không tốt lắm..."
"Vậy sao!" Tống Thời An giả vờ kinh ngạc: "Tôi còn tưởng cô Trần có thể đi du học nước ngoài thì gia đình chắc chắn không tầm thường chứ, không ngờ... Vậy cô Trần ở nước ngoài sống rất khổ sở nhỉ, dù sao chi phí ở nước ngoài rất đắt đỏ mà."
Trần Hiểu Văn càng thêm im lặng.
Dù sao, sau khi cô ta quen biết Lục Đình Đình, được ở nhà của Lục Đình Đình, ăn của Lục Đình Đình, gần như tất cả chi tiêu đều do Lục Đình Đình bao hết, hầu như chưa từng phải chịu khổ sở gì.
Thấy Trần Hiểu Văn không nói gì, Tống Thời An cũng không tiếp tục nói thêm nữa.
Con sói mắt trắng này, Lục Đình Đình đối xử với cô ta như vậy, vậy mà cô ta lại vì lợi ích của bản thân làm ra loại chuyện này, đúng là súc sinh!
Hai người im lặng một lúc.
Một người đàn ông nhuộm tóc vàng hoe, ăn mặc dị hợm sải bước đi tới, hắn ta đến trước mặt Trần Hiểu Văn, không chút khách khí nói.
"Trần Hiểu Văn, mày đang làm cái quái gì vậy, sao lại tự ý đi quyến rũ đàn ông thế hả! Không phải nói hôm nay đến đây là để tìm cho tao một cô vợ giàu có sao?!" Trần Diệu Cường bất mãn gào lên.
Hôm nay hắn ta đi theo Trần Hiểu Văn đến đây, nhìn thấy cuộc sống xa hoa của người giàu thì trong lòng ước ao vô cùng.
Muốn tiếp cận những cô chủ nhà giàu ở đây, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói được hai câu thì đã bị người ta gọi bảo vệ đến.
May mà hắn ta nhanh trí, nếu không bây giờ đã bị bảo vệ ném ra ngoài rồi.
Trần Hiểu Văn nghe thấy lời nói của Trần Diệu Cường, lập tức sợ hãi biến sắc, vội vàng đứng dậy quát lớn: "Im miệng! Anh đang nói bậy bạ gì vậy!"
Trần Diệu Cường ở nhà đã quen thói vênh váo, thấy Trần Hiểu Văn dám cãi lại thì lập tức nổi giận.
Hắn ta mắng: "Trần Hiểu Văn, đồ thứ hàng lỗ vốn này, sao mày dám nói tao như vậy, có tin tao đánh chết mày không!"
Trần Hiểu Văn bị mắng như vậy nên sắc mặt rất khó coi, nhưng thấy Tống Thời An đang ở đó nên phải nhịn xuống, cô ta sải bước đi tới, đứng trước mặt Trần Diệu Cường rồi hạ giọng nói: "Đừng nói bậy, còn có khách ở đây đó!"