Edit: Thiên Chương
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Ánh mắt rơi trên đôi tay thon dài trắng bệch của Vệ Ân, đốt ngón tay dưới ánh nến trắng đến gần như trong suốt, đó là màu sắc không bình thường.Vệ Ân thản nhiên nói, như thể đang nói về chuyện của người khác: "Nửa tháng sau là sinh thần Thái hậu."
Cảnh Trường Tễ thu lại ánh mắt đang nhìn đến ngây người: "Vậy Hoàng thượng triệu thần và Vương gia vào cung là vì sinh thần Thái hậu?"
"Đó chỉ là một phần." Vệ Ân vốn không muốn giải thích, nhưng việc này đã kéo người khác vào, vẫn là nói rõ thì hơn: "Hàng năm vào thời điểm này Thái hậu đều ở chùa Vân Thiền cầu phúc, lần này vì cái chết của Hoắc Nhị nên về sớm, nhưng việc cầu phúc vẫn phải tiến hành như thường."
Cảnh Trường Tễ cau mày: "Hoàng thượng muốn Vương gia thay mặt đến chùa Vân Thiền?”
Thành Hiền đế bề ngoài yêu chiều Vệ Ân, thực chất lại dè chừng và không thích y.
Đây là việc Cảnh Trường Tễ biết được từ kiếp trước, nhưng hiện tại hắn không nên biết, vì vậy cũng không biểu hiện ra điều đó.
Vệ Ân nói: “Không phải chỉ một mình bản vương, mà là cả bản vương và ngươi. Đây chính là điều thứ hai, ngày mai sẽ có người hỏi về những tin đồn. Nếu ngươi thừa nhận, hắn tự nhiên sẽ ghi tên ngươi vào danh sách người đi đến chùa Vân Thiền.”
Cảnh Trường Tễ càng ngạc nhiên: “Hoàng thượng nghe nói về những việc này, chẳng phải nên… khuyên răn vương gia sao?”
Vệ Ân cười khẩy: “Hắn còn mong bản vương cả đời này không có con cái.”
Cảnh Trường Tễ hỏi: “Vậy lần này đi là…”
Vệ Ân nhìn hắn một cách kỳ lạ: “Đương nhiên là để cho chúng ta có cơ hội phát triển tình cảm.”
Hai chữ “tình cảm” được Vệ Ân nhấn mạnh một chút.
Cảnh Trường Tễ cười ngượng: “Điều này… làm sao ta có thể đáp lại?”
Vệ Ân lại thản nhiên: “Đương nhiên, Cảnh nhị công tử không muốn hợp tác cũng không sao.”
Cảnh Trường Tễ đáp: “Thời gian qua nhờ vương gia giúp đỡ, đương nhiên không có lý do gì để ta từ chối.”
Vệ Ân tỏ ra ngạc nhiên trước phản ứng của hắn, rồi dùng ngón tay cái phẩy đi những mảnh ngọc vụn: “Yên tâm, bản vương ghét nhất là nợ người khác. Trong thời gian bản vương và ngươi rời phủ, sẽ chuyển đại ca của ngươi đến nơi an toàn, không ai có thể làm tổn thương đến.”
Cảnh Trường Tễ thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu chân thành hơn nhiều: "Thần đa tạ Vương gia, từ nay sẽ toàn lực phối hợp."
Cho đến khi Cảnh Trường Tễ rời đi, ám vệ xuất hiện không một tiếng động, quỳ một gối xuống, báo cáo việc hôm nay Cảnh Trường Tễ chữa trị chân bị thương cho Giả Cẩm Vinh.
Vệ Ân tiếp tục điêu khắc, không nói gì, đôi mắt lạnh lùng càng thêm sắc bén và sâu thẳm, nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi với Cảnh Trường Tễ.
Hắn biểu hiện bình thường, nhưng suy nghĩ kỹ lại, đối với mối quan hệ giữa y và Thành Hiền đế, giống như đã biết rõ từ trước.
Vệ Ân mặt không biểu cảm: "Không cần, bản vương sẽ tự mình làm."
Bọn họ đã điều tra lâu như vậy, nếu có thể tìm ra điều gì thì đã tìm ra từ lâu.
Trừ khi, không để lại một chút dấu vết nào.
Thành Hiền đế mượn cơ hội này để thử xem y có thật sự đoạn tụ không, y cũng có thể thuận thế để Cảnh Trường Tễ phối hợp.
Tiếp xúc một thời gian, y muốn xem xem, Cảnh Trường Tễ làm thế nào để thoát khỏi tầm mắt của y biết được những điều này, hay nói đúng hơn, ngay từ đầu việc tiếp cận y thông qua chuyện này, có phải là một cái bẫy.
Từ sáu năm trước bắt đầu mưu tính đến nay, y không thể để bất kỳ biến số nào phá hủy kế hoạch của mình.
Là địch hay bạn, cũng phải điều tra rõ ràng.
Cảnh Trường Tễ sau đó trước tiên đến thăm huynh trưởng của mình.
Cảnh Văn Duy vẫn chưa ngủ, luôn lo lắng chờ đợi, nghe thấy động tĩnh, liền vội vàng đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Cảnh Trường Tễ mới thở phào nhẹ nhõm: "Sao về trễ vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cảnh Trường Tễ lắc đầu: "Không có gì, chỉ là gặp Dung biểu ca, phát hiện ra một số việc."
Hắn kể lại những gì mình đã phân tích.
Cảnh Văn Duy kinh ngạc: "Hứa Ỷ Lâm? Điều này... Nhà họ Hứa nhiều đời làm quan, phẩm hạnh thanh cao, sao lại có thể?"
"Biết người biết mặt không biết lòng." Nếu không phải kiếp trước huynh trưởng chết ở Đại Lý Tự, Cảnh Trường Tễ lúc đầu khi biết là Hứa Ỷ Lâm cũng chưa chắc đã nghi ngờ.
Cảnh Trường Tễ lấy ra bức tranh người đàn ông có lông mày đứt đoạn: "Đại ca có thấy người này quen không?"
Cảnh Văn Duy nhìn kỹ, lắc đầu: "Không có ấn tượng."
Cảnh Trường Tễ cũng không thất vọng, giao phó việc ngày mai: "Ngày mai ta phải cùng Vương gia vào cung, sau đó sẽ đi đến chùa Vân Thiền cầu phúc cho Thái hậu. Nếu ngày mai ta không về được sẽ trực tiếp khởi hành từ ngoài cung, khi đó Vương gia sẽ cử người chuyển đại ca đến nơi khác, khi đó đại ca chỉ cần yên tâm theo họ đi là được."
Cảnh Văn Duy không lo lắng cho bản thân, chỉ lo lắng cho sự an nguy của Cảnh Trường Tễ, lòng dạ không yên: "Trường Tễ, đi chùa Vân Thiền có nguy hiểm không?"
Cảnh Trường Tễ kiên nhẫn an ủi: "Có Vương gia ở đây, đại ca cứ yên tâm."
Cảnh Văn Duy hiện tại là "người đã chết", không tiện lộ diện, cũng không thể giúp đỡ, vừa gấp gáp vừa lo lắng, nhưng cũng biết không thể gây thêm rắc rối cho Cảnh Trường Tễ, chỉ có thể như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Trường Tễ cùng Vệ Ân vào cung.
Khi đến trước Ngự Thư Phòng, họ được dẫn thẳng vào bên trong.
Cảnh Trường Tễ hành lễ, đứng dậy phát hiện trong thư phòng, ngoài Thành Hiền đế và tổng quản thái giám, còn có Thái tử.
Thành Hiền đế trên cao thở dài một tiếng: "Vệ Ân à, ngươi để Trẫm phải nói ngươi thế nào đây."
Vệ Ân vẫn giữ giọng điệu lười biếng: "Thần đệ không biết mình sai ở đâu."
Thành Hiền đế: "Ngươi xem những tấu chương tố cáo ngươi mấy ngày nay, nói gì cũng có, nói ngươi dám treo đèn l*иg trắng trước cửa phủ, thậm chí vì không cầu được công tử của Hầu phủ mà công khai giam giữ nhị công tử của Cảnh phủ, ngươi nói xem, những tấu chương này có thể đọc được không?"
Vệ Ân lúc này mới như tỉnh táo hơn, nhấc mí mắt lên: "Chuyện đó, đúng là có phần thật.”