Edit: Thiên Chương
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Cảnh Trường Tễ không dám nói ra sự thật, bởi nói ra liệu hắn còn mạng hay không cũng khó nói.
Ánh mắt Vệ Ân càng thêm lạnh lẽo: “Nếu không cứu được, ngươi và huynh trưởng của ngươi đều phải đền mạng.”
Cảnh Trường Tễ cau mày: “Không được, chuyện này không liên quan đến ca ca của ta.”
Vệ Ân: “Nếu ngươi tự tin cứu được, thì thêm hay bớt có gì khác nhau? Hay ngươi từ đầu đến cuối chỉ đang lừa dối bản vương?”
Cảnh Trường Tễ cảm thấy câu này của Vệ Ân hoàn toàn ép chết hắn, nhưng nghĩ đến tỷ lệ thất bại của bản thân trong phẫu thuật thật sự bằng không, cộng thêm chất lượng thuốc từ hệ thống là thượng thừa, thì thất bại là không thể, nhưng hắn không muốn kéo ca ca vào, chỉ là hiện tại xem ra, đành phải đồng ý, bởi vì chỉ có một phần thuốc, hắn thật sự không thể dùng người khác để chứng minh.
Cuối cùng, Cảnh Trường Tễ đồng ý: “... Được.”
Vệ Ân vốn nghĩ Cảnh Trường Tễ lần này vẫn sẽ từ chối, không ngờ hắn lại đồng ý.
Những ngày qua, Vệ Ân có thể thấy tầm quan trọng của Cảnh Văn Duy đối với Cảnh Trường Tễ, nếu hắn dám lấy tính mạng của Cảnh Văn Duy ra đánh cược, thì rõ ràng Cảnh Trường Tễ còn giấu diếm nhiều điều.
Sau khi thỏa thuận xong, Vệ Ân lại nhắm mắt dưỡng thần.
Cảnh Trường Tễ ở nơi Vệ Ân không nhìn thấy, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Xe ngựa đi thẳng vào phủ Duệ Vương, cuối cùng dừng lại trước viện chính.
Hai người xuống xe, Vệ Ân bước về phía trước, Cảnh Trường Tễ theo sát phía sau, nếu đoán không nhầm, lão quản gia chắc hẳn đang được Vệ Ân giấu trong viện chính.
Chỉ là chưa kịp vào viện chính, đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp cùng âm thanh xé gió, có ám vệ và quản gia theo sau nhanh chóng tới gần, ám vệ là người đầu tiên đáp xuống, quỳ một gối sau lưng Vệ Ân: “Chủ tử, Cảnh phủ xảy ra chuyện.”
Cảnh Trường Tễ quay phắt lại, sắc mặt thay đổi, bước nhanh lên phía trước: “Xảy ra chuyện gì?”
Ám vệ không nhìn hắn, vẫn quỳ đó.
Cảnh Trường Tễ nhìn về phía Vệ Ân, người sau cau mày, nhưng vẫn mở miệng: “Chuyện gì?”
Ám vệ lúc này mới trả lời: “Xe ngựa của Cảnh phủ đến đón Cảnh đại công tử vừa đến trước cửa phủ, Cảnh đại công tử vừa xuống xe, có một mũi tên xuyên qua tim, hiện giờ... tình hình không tốt, Cảnh Hầu gia phái hạ nhân trong phủ đến đây, bảo nhị công tử về phủ một chuyến, gặp mặt đại công tử lần cuối.”
Cảnh Trường Tễ mặt mày tái nhợt, thân thể run rẩy, rõ ràng không ngờ rằng dù hung thủ đã tìm ra, vụ án đã kết thúc, nhưng huynh trưởng của hắn vẫn không thoát khỏi kiếp nạn này.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn lập tức quay người đi ra ngoài, gặp mặt lần cuối gì chứ, hắn muốn huynh trưởng của hắn sống tốt!
Nhưng Cảnh Trường Tễ bị chặn lại, mọi người đều nhìn về phía Vệ Ân.
Cảnh Trường Tễ cũng nhìn Vệ Ân, thấy ánh mắt lạnh lùng của Vệ Ân, đột nhiên đầu óc hắn tỉnh táo lại, ngay cả khi hắn trở về Cảnh phủ, cũng không thể cứu huynh trưởng của mình, ai sẽ tin hắn? Người Cảnh phủ sẽ không tin, cũng sẽ không để hắn chạm vào huynh trưởng của hắn.
Cảnh Trường Tễ chưa đợi những người khác lên tiếng, liền xoay người, kéo áo bào lên và quỳ một gối xuống: “Vương gia, xin ngài phái người đưa huynh trưởng của ta đến đây, ngài không phải nói muốn tìm người thử sao? Huynh trưởng của ta có thể!”
Ban đầu, Vệ Ân không hiểu, sau khi nhận ra ý tứ, mày hắn nhíu lại, cười nhạt: “Ngươi không phải nói thuốc chỉ có một phần sao?”
Cảnh Trường Tễ cúi đầu thấp hơn: “Quý nhân còn thời gian, thần sẽ nhanh chóng tìm một phần khác.”
Vệ Ân không lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, quản gia dẫn người đến, lúc này không tiện bàn chuyện, cho nên Cảnh Trường Tễ chỉ có cơ hội này, huống chi, tình trạng của huynh trưởng hắn nguy cấp, không thể chậm trễ: “Nếu huynh trưởng của ta chết, ta sẽ tự sát tạ tội để đền bù lời hứa trước đây.”
Hắn biết chuyện này không chính đáng, nhưng hắn rất rõ, trong mắt Vệ Ân, sự sống chết của huynh trưởng hắn không quan trọng, chỉ có làm vậy mới có thể cầu xin cho huynh trưởng một tia hy vọng.
Dù sao nếu hắn chết, trên đời này thật sự không ai có thể cứu sống lão quản gia.
Cảnh Trường Tễ tiếp tục: “Trong vòng ba tháng, thần chắc chắn sẽ tìm được một phần thuốc khác, cứu trị quý nhân và sẽ lại cứu thêm một người cho vương gia, dù là ngộ độc hay là thay tim – việc khó tin này thần cũng có thể làm được.”
Vệ Ân nhìn Cảnh Trường Tễ kiên quyết, xung quanh bao phủ bởi cơn giận dữ và sự tàn bạo, hiển nhiên lần đầu tiên bị uy hϊếp, y giận quá mà cười: “Bản vương chỉ cho ngươi nửa tháng, nếu không cứu tỉnh, ngươi và huynh trưởng của ngươi đều phải chết theo.”
Tình thế cấp bách, Cảnh Trường Tễ cắn răng: “...Được.”
Khi hắn nói xong, quản gia và những người khác cũng đến, nhìn thấy ám vệ cũng không nói gì thêm: “Vương gia, chuyện này…” vừa nói vừa liếc nhìn Cảnh Trường Tễ, có nên cho phép hắn đi gặp mặt lần cuối không?
Vệ Ân phất tay áo: “Ngươi đích thân dẫn người cầm lệnh bài của bản vương, nói rằng Cảnh Trường Tễ phạm tội với bản vương bị giam giữ ở đây, đưa Cảnh đại công tử ngay lập tức đến đây, ai ngăn cản, gϊếŧ không tha.”
Quản gia và những người khác đều ngẩn người: ??
Nhưng chưa kịp hỏi lại, Vệ Ân đã phất tay áo rời đi, sự lạnh lẽo xung quanh khiến mọi người sợ hãi, đã bao nhiêu năm rồi, ngoài lần lão quản gia bị trọng thương, họ chưa bao giờ thấy Vương gia nổi giận lớn như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Nhưng không ai dám hỏi, quản gia nhanh chóng cầm lệnh bài của Vệ Ân dẫn người đến Cảnh phủ đón người.
Nhưng người đã gần chết, đưa về có ích gì? Chẳng lẽ bày linh đường ở phủ Vệ Ân sao? Dù Vương gia đồng ý, Cảnh Hầu gia cũng không đồng ý chứ?