Edit: Thiên Chương
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Cảnh Trường Tễ từ chủ viện đi ra, trước tiên đến thăm tiểu viện nơi giam giữ đại ca hắn.
Xe kiệu vừa hạ xuống, thị vệ canh giữ ngoài viện liền mở cửa, một bóng người lập tức lao ra tới trước kiệu: "Trường Tễ, đệ không sao chứ? Thân thể đệ thế nào rồi? Vết thương ở cánh tay đã khỏi chưa? Còn chỗ nào không thoải mái không?"
Một loạt câu hỏi lo lắng kèm theo khuôn mặt hiện ra khi bức rèm được vén lên. Cảnh Trường Tễ nhìn đại ca Cảnh Văn Duy chỉ mặc áo mỏng mà sống mũi cay cay, trong lòng tràn đầy xót xa và nhớ nhung.
Hắn nén xuống cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, lắc đầu với Cảnh Văn Duy: "Đại ca, đệ không sao, chúng ta vào trong rồi nói."
Cảnh Văn Duy từ hôm qua vào phủ liền luôn cứng rắn ở bên cạnh Cảnh Trường Tễ, đến khi đại phu nói không sao mới bị dẫn đến đây.
Nếu hắn không tự mình nhìn thấy nhị đệ bình an vô sự thì không thể yên lòng, nhưng phủ này như thành đồng vách sắt, thêm vào sợ gây nguy hiểm cho nhị đệ, hắn chỉ có thể nhịn đến bây giờ.
Cảnh Trường Tễ và Cảnh Văn Duy vào phòng, hắn thấy đại ca mặc áo mỏng định cởϊ áσ choàng, bị Cảnh Văn Duy ngăn lại: "Đừng cởi, đệ bị thương lại thân thể yếu, đại ca không sao."
Áo choàng này là Cảnh Văn Duy mang từ nhà khi đi săn xuân, sau sự việc thì người của Duệ Vương phủ thu dọn hành lý của bọn họ mang vào phủ.
Cảnh Trường Tễ đến không mang theo quần áo, hắn chỉ có thể để lại cho nhị đệ.
Lo lắng cho nhị đệ, Cảnh Văn Duy suốt đêm qua luôn canh giữ ngoài cửa, hơi có động tĩnh liền đến hỏi han.
Nhưng thị vệ canh giữ quá kín miệng, không đáp một lời.
Nay thấy Cảnh Trường Tễ bình an vô sự, Cảnh Văn Duy mới yên lòng.
Cảnh Trường Tễ nghĩ đến thân thể mình, cắn răng không cởi, chỉ còn hai ngày, hắn không thể để bị bệnh, nếu không khi thời hạn ba ngày đến, không còn Vệ Ân che chở, huynh đệ họ sẽ như cá nằm trên thớt, mặc người chém gϊếŧ.
"Nhị đệ, Tiểu vương gia... có làm khó đệ không?" Cảnh Văn Duy nghĩ rất nhiều, không hiểu sao chuyện này lại xảy ra, nhất là nhị đệ... thay đổi quá nhiều, khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Cảnh Trường Tễ lúc đến đã nghĩ sẵn đối sách, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt trong sáng tin tưởng của đại ca: "Đại ca, những năm qua, thực ra đệ đều giấu dốt. Kế mẫu bề ngoài cưng chiều đệ, nhưng thực chất muốn nuôi hỏng đệ, lòng đệ hiểu cả. Lời khuyên của đại ca, đệ luôn ghi nhớ, chỉ là không tiện nói thẳng với đại ca, sợ đại ca tính cách thuần lương, không giỏi nói dối, để lộ sơ hở cho kế mẫu phát hiện."
Cảnh Văn Duy kinh ngạc không thôi: "Đều là giả sao?"
Nhưng chỉ có thế mới giải thích được, sự việc hôm qua nhị đệ đột nhiên thay đổi tính cách, thậm chí chỉ vài câu nói đã giành được cơ hội sống cho huynh đệ họ.
Hắn tuy nghi hoặc, nhưng vì tin tưởng nên không nói nhiều, nay có lời giải thích này phù hợp, lại có thể giải thích được mọi chuyện.
Cảnh Văn Duy mắt đỏ hoe, mừng rỡ nhưng cũng không nỡ: Những năm qua nhị đệ chịu nhục, hắn lại...
Cảnh Trường Tễ tai ửng đỏ: Lời này e rằng chỉ có đại ca mới tin.
Nhưng sau sự việc hôm qua truyền ra, lời này của hắn cũng có thể giải thích cho hành động trái ngược trước sau.
Cảnh Văn Duy bình tĩnh lại: "Vậy nhị đệ hiện nay..."
Cảnh Trường Tễ nói ngắn gọn: "Sự việc bất ngờ, buộc phải ra mặt, có người muốn vu oan cho đại ca, trở thành kẻ chịu tội thay cho tội danh gϊếŧ Hoắc Nhị."
"Tại sao lại là huynh?" Cảnh Văn Duy không hiểu.
Cảnh Trường Tễ cũng đã nghĩ đến vấn đề này: "Có lẽ vì chuyện đệ và Hoắc Nhị không hợp đã lâu, người đời đều biết, mà đại ca tuyệt đối không thể nhìn đệ bị bắt, chắc chắn sẽ nhận hết mọi tội lỗi."
Đời trước, đối phương quả thực đã thành công.
Đại ca thấy đôi ngọc bội Song Ngư, thực sự tưởng rằng hắn vô ý gϊếŧ Hoắc Nhị, thêm vào khi đó hắn say rượu bất tỉnh, không xuất hiện càng minh chứng cho điều này.
Đại ca vì cứu hắn mà nhận hết tội, lại trúng kế của kẻ thù.
Cảnh Trường Tễ đem hết mọi chuyện giải thích cho Cảnh Văn Duy, huynh trưởng hắn tính tình thánh thiện, đơn thuần, không nghĩ người khác lại ác đến vậy, nhưng nay chỉ có thay đổi mới có thể bảo toàn cho huynh đệ họ.
Sự thiện lương đơn thuần đã không đủ để bảo vệ hai huynh đệ.
Cảnh Văn Duy nghe xong im lặng hồi lâu, hối hận không thôi, sự lỗ mãng của hắn suýt chút nữa làm hại huynh đệ họ. Vì tính cách của nhị đệ, hắn vội vàng kết luận chỉ dựa vào ngọc bội Song Ngư mà khẳng định nhị đệ gϊếŧ Hoắc Nhị, vô cùng hổ thẹn: "Nhị đệ, ta..."
Cảnh Trường Tễ biết hắn nghĩ gì: "Đại ca, không chỉ có huynh, người khác cũng nghĩ vậy. Đây chính là điều đệ muốn họ thấy, đệ không trách huynh. Giờ chúng ta chỉ còn hai ngày để tìm ra hung thủ thật sự, nhưng khi đó đệ bị người hạ mê dược, việc trước và sau sự việc đệ đều không biết, muốn nghe đại ca nói rõ, từ trước khi đến săn xuân cho đến khi sự việc xảy ra, huynh có phát hiện điều gì khác thường không? Cũng như lần này có những ai đến?"
Cảnh Trường Tễ tại đời trước lúc này quả thật vô học vô thuật, hắn đến săn xuân chỉ để vui chơi, ngày đầu tiên săn xuân liền say rượu bị hạ mê dược, ngủ đến khi đại ca chết mới tỉnh.
Khi hắn tỉnh lại muốn điều tra, vì người chết là người nhà Hoắc phủ, Hoắc phủ cùng Hoắc hoàng hậu và Hoắc thái hậu đều đã biết, không ai dám nhiều chuyện.
Cảnh Trường Tễ thậm chí không biết ngày đó những ai đến, huống chi là những gì xảy ra tại hiện trường, lại càng không có manh mối.
Do đó về sau Thái tử đưa ra cái gọi là "chân tướng", hắn liền tin tưởng.
Nhưng nay đại ca chưa gặp chuyện, đại ca là một trong những người có liên quan, hiểu rõ nhất nội tình săn xuân.
Cảnh Văn Duy bình tĩnh lại, rất nhanh kể lại chi tiết những gì Cảnh Trường Tễ hỏi.