“Lương công tử……” Thẩm Tố Tố không cảm thấy chỗ nào có gì không đúng.
Nàng thuận miệng đáp: “Chính là cái tên tiểu tử thúi dám can đảm từ chối ta đó.”
Lúc ở Bình Giang thư viện, Lương Chiêu từng bày tỏ tâm ý trước, bọn họ ở chung với nhau cũng coi như không tồi.
Lương Chiêu thích nàng, chuyện gì cũng nghe theo nàng, cho nên nàng cũng từng thấy có thiện cảm với người như vậy.
Còn chuyện sau này bị từ chối, là chuyện về sau.
Cố Trường Khuynh nhớ lại lúc hắn vừa mới tỉnh lại, Thẩm Tố Tố đến thăm hắn, lần đầu gặp mặt, câu đầu tiên liền gọi hắn là đăng đồ tử.
Thẩm Tố Tố gọi Lương Chiêu là “tiểu tử thúi”, giống như khi nàng gọi hắn, ngữ khí giống nhau.
Hàng mi dài của hắn hơi rũ xuống, lại hỏi: “Mời hắn làm gì?”
“Cố Nam Chu, huynh đẹp trai hơn hắn, võ công cũng giỏi hơn hắn.”
Thẩm Tố Tố nói đúng hợp tình hợp lý: “Ta mời hắn, đương nhiên là để tức chết hắn.”
“Chỉ có điều người ta là Giang Nam đệ nhất tài tử, còn huynh từ nhỏ luyện võ, lại mất trí nhớ, nên ở phương diện tài văn này, vẫn là bị hắn thắng một chút, thật là đáng giận!”
Thẩm Tố Tố lẩm bẩm nói.
Cố Trường Khuynh biết tính cách Thẩm Tố Tố trẻ con, chuyện gì cũng thích so bì với người khác, ngay cả phu quân của mình cũng phải phân cao thấp.
Hắn có chút bất đắc dĩ, lắc đầu khẽ cười một tiếng.
“Cố Nam Chu, huynh cười cái gì?” Thẩm Tố Tố giơ tấm vải dệt màu xanh đậm trước ngực để so so, rồi hỏi lại.
“Ta sẽ không để hắn giỏi hơn ta.” Cố Trường Khuynh nói.
“Không sao, ta chủ yếu nhìn mặt, huynh đẹp trai hơn hắn là được rồi.” Nhưng Thẩm Tố Tố lại rất hào phóng.
“Lúc ta luyện võ, cũng từng đọc qua một ít thi thư.” Hắn che miệng ho nhẹ một tiếng rồi nói.
“Như vậy sao, đến lúc đó huynh nhất định phải làm thơ cho ta, ta sẽ mời cả phu tử làm thơ đến giúp huynh.” Thẩm Tố Tố hưng phấn nói.
“Nếu huynh có thể, vậy ta sẽ từ hắn luôn.” Nàng nói tiếp.
“Có thể.” Cố Trường Khuynh cụp mắt xuống, lấy tấm lụa màu hồng đậm hơn một chút đặt trước mặt, “Mặc cái này đi.”
“Vậy ta mặc cái nào đẹp hơn? Ta cảm thấy màu đỏ tươi thì rực rỡ hơn, nhưng cha ta nói nữ tử thường mặc hôn phục màu xanh lục, nhìn trang trọng hơn.”
Thẩm Tố Tố nhìn những tấm vải đậm nhạt không đều trước mặt, có chút lưỡng lự.
“Nếu muội muốn, thì mặc màu nhạt một chút, hợp với khí xuân.” Cố Trường Khuynh giúp nàng chọn màu sắc.
“Được, ta mặc gì cũng đẹp mà.” Thẩm Tố Tố cười tủm tỉm.
Nàng không có khái niệm gì về ý nghĩa thực sự của hôn lễ, nàng chỉ muốn mặc thật đẹp để ra ngoài.
Cố Trường Khuynh ngưng mắt nhìn nàng, khoảnh khắc này lại có cảm giác như mộng ảo, không chân thật.
Rõ ràng chỉ là một hôn sự hình thức, vậy mà hắn lại ngoài ý muốn mà rung động.
Thẩm Tố Tố miệng cười soi vào tấm lụa mỏng trước mặt, hàng mi dài của hắn khẽ run lên, hoảng thần.
Tuy người trong Thẩm phủ đều biết hôn sự này là để giữ Thẩm Tố Tố không phải tiến cung, nhưng các lễ nghĩa vẫn được thực hiện đầy đủ.
Thẩm Nghiêm biết được thân phận thật sự của Cố Trường Khuynh, nên không để hắn làm rể ở lại Thẩm gia.
—— Ông sợ nếu làm vậy, Cố Trường Nghi đã chết cũng phải tức giận đến sống lại mà thọc ông một kiếm.
Cuộc sống của Thẩm gia vốn rất giàu có và sung túc, nhưng thực tế, bổng lộc làm huyện lệnh của Thẩm Nghiêm cũng không đủ để duy trì cuộc sống như thế.
Thẩm Nghiêm có một người biểu đệ ở phương xa, tên là Văn Trạch, tình cảm giữa hai người rất thân thiết, còn hơn cả huynh đệ ruột.
Văn Trạch làm nghề buôn bán, mấy năm trước đi Tây Vực kinh doanh, đến nay vẫn chưa trở về.
Tuy nhiên sản nghiệp của Văn Trạch vẫn còn để lại ở Giang Nam, vì hắn chưa kết hôn nên toàn bộ sản nghiệp đều do Thẩm Nghiêm quản lý trên danh nghĩa, thu nhập cũng đều giao cho Thẩm Nghiêm giữ.
Văn Trạch có một dinh thự ở phía đông huyện Trường Châu, chiếm diện tích rộng, cách bố trí bên trong còn tốt hơn cả Thẩm phủ, khi rảnh rỗi Thẩm Tố Tố cũng sẽ dọn tới đó ở.
Vài ngày trước, Thẩm Nghiêm đã viết thư cho Văn Trạch, trình bày rõ ngọn nguồn sự việc.
Hiện tại, Cố Trường Khuynh trên danh nghĩa là người trong tộc của ông, ở tại đại trạch của Văn Trạch. Đến lúc Thẩm Tố Tố gả qua đó, cũng sẽ thuận tiện dọn đến đó ở.
Còn về lục lễ thành hôn, cũng do người trong tộc phía bên Văn Trạch để lại thay mặt xử lý.
Văn Trạch chưa thành thân, cũng không có con cháu, Thẩm Tố Tố cũng được xem như là vãn bối duy nhất bên đó.
Nếu sau này Văn Trạch qua đời, thì gia sản này cũng sẽ do Thẩm Tố Tố kế thừa, vì vậy phía Văn Trạch rất xem trọng việc này.
Thẩm Nghiêm làm quan thanh liêm, thật ra cũng được xem là nghèo, chỉ là ông có huynh đệ giàu có nhiều tiền, cho nên hôn lễ này cũng được xem như là hôn sự long trọng nhất ở Giang Nam trong mấy năm gần đây.
Trước khi thành hôn, Thẩm Tố Tố liền vội vàng tra tấn thợ chế tác hôn phục với thêu thùa, chỗ nào không hài lòng cũng phải sửa lại.
Bên nàng sửa, bên chỗ Cố Trường Khuynh cũng phải sửa theo cho hợp, cho nên nàng thường kéo hắn cùng mình thử hôn phục.
“Nơi này có nên thêm một ít kim sức không? Phỉ thúy thì cũng được, nhưng quần áo là màu xanh lục, nếu gắn phỉ thúy vào thì có khi sẽ không thấy rõ?”
Thẩm Tố Tố chỉ chỉ trỏ trỏ vào hôn phục của mình.
Cố Trường Khuynh cũng cảm thấy chỗ đó của hôn phục Thẩm Tố Tố nên thêm một chút chuế sức.
Hắn nhìn thiết kế vừa phức tạp vừa long trọng kia, không hề qua loa, chỉ chú trọng cái đẹp, nghiêm túc góp ý cho Thẩm Tố Tố.
“Thêm kim sức, đúc thành vài hình dạng độc đáo.” Cố Trường Khuynh nói.
Tùy hầu đứng một bên chờ sửa hôn phục, vừa nghe Cố Trường Khuynh nói xong thì suýt nữa ngất xỉu.
Một mình Thẩm Tố Tố thôi thì cũng đành, sao phu quân tương lai của nàng còn rắc rối hơn cả nàng?
“Hình dạng gì?” Thẩm Tố Tố tạm thời chưa nghĩ ra.
“Cá chép.” Cố Trường Khuynh buột miệng thốt ra.
Vừa nói ra hai chữ này, hắn liền biết mình đã để lộ điều gì đó.
“Cá chép ——” Thẩm Tố Tố lắp bắp.
Nàng ngây ngẩn cả người, bước lên phía trước một bước, túm tay áo Cố Trường Khuynh hỏi: “Cố Nam Chu, sao huynh lại nghĩ đến cá chép?”
“Cá chép có màu sắc rực rỡ, linh động xinh đẹp, với muội... có vài phần tương tự.” Cố Trường Khuynh ngăn cơn sóng dữ, lập tức chuyển chủ đề.
Hắn nghiêng đầu đi chỗ khác, lại nghĩ tới nét chữ nhỏ của Thẩm Tố Tố, còn có tên tự nàng đặt cho mình, bất chợt có chút ngượng ngùng.
Thẩm Tố Tố nhìn chằm chằm hắn, chú ý đến khi hắn nói lời này tim đập rất nhanh.
“Huynh gạt ta.” Thẩm Tố Tố nhón chân, nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
“Không có.” Cố Trường Khuynh đối diện với đôi mắt nàng, thành thật trả lời.
Khen nàng là thật lòng.
“Tim huynh đập thật sự nhanh.” Thẩm Tố Tố vạch trần hắn.
Cố Trường Khuynh biết thính lực của Thẩm Tố Tố rất tốt: “Tất nhiên là ngượng ngùng.”
Lời này cũng không phải giả.
“Huynh ngượng ngùng cái gì?” Thẩm Tố Tố sợ tên tự của mình bị lộ, liền hỏi tới cùng.
Nàng cố gắng nhón chân lên, tựa như muốn tạo ra áp bách.
Nàng cố ý đưa gò má của mình thò lại gần khiến Cố Trường Khuynh không cách nào dời mắt.
Hai người sắp sửa dán vào nhau, người may vá trong tiệm vải cảm thấy không thể tiếp tục nhìn nữa.
“Thẩm tiểu thư xinh đẹp như hoa, ngài nhìn Nam công tử như vậy, hắn đương nhiên sẽ thẹn thùng rồi.” Người thợ may mở miệng nói.
Lúc này Thẩm Tố Tố mới nhớ ra bên cạnh còn có người, nàng liền vội vàng nhảy sang bên cạnh một chút.
Cố Trường Khuynh nhìn nàng, nhướng mày, chỉ nói: “Hắn nói cũng không sai.”
Cuối cùng, hôn phục được sửa theo ý của Thẩm Tố Tố và Cố Trường Khuynh, trước ngực thêm vào trang trí cá chép màu vàng.
Thẩm Tố Tố rất hài lòng, không muốn sửa thêm nữa, bởi vì nàng bắt đầu đi tra tấn thợ mộc thiết kế kiệu hoa.
Bên này hôn sự chuẩn bị rầm rộ khí thế ngất trời, bên kia, người trong tiệm vải may vá sau khi giúp Thẩm Tố Tố sửa xong hôn phục, vẫn chưa lập tức rời khỏi Thẩm gia.
Hắn xoay người đi sang một hướng ở trong Thẩm phủ, đi về phía viện nơi Tiết Thần đang ở.
“Như thế nào?” Tiết Thần cười hỏi, “Bọn họ... cảm tình rất tốt?”
“Tiết đại nhân, bọn họ làm sao dám lừa ngài chứ, cảm tình của họ đúng là rất tốt, nếu không phải có ta ở đó, hai người sớm đã thân thiết đến mức dính chặt lấy nhau rồi.”
Người thợ may nhanh chóng kể lại cảnh mình nhìn thấy cho Tiết Thần nghe.
“À?” Tiết Thần hơi bất ngờ, “Như vậy sao, vậy ta cũng yên tâm báo cáo kết quả công tác với Thánh Thượng.”
“Vậy Tiết đại nhân còn có điều gì muốn hỏi nữa không?” Người thợ may hành lễ hỏi.
“Lui xuống đi.” Tiết Thần tiện tay lấy ít bạc vụn trong túi gấm ra, thưởng cho hắn.
Một lát sau, y gọi hạ nhân Thẩm phủ đến: “Lưu Hoa Minh chuẩn bị hồi kinh sao?”
“Lưu đại nhân?” Hạ nhân Thẩm phủ kinh ngạc.
“Mấy ngày trước đúng là ngài ấy đã rời đi, nhưng vẫn chưa hồi kinh. Ngài ấy nói còn phải đi về phía nam truy tìm tung tích của nghịch tặc Cố gia.”
“Được rồi, ta không ở lại uống rượu mừng, sợ các ngươi không tận hứng. Ngày mai ta sẽ hồi kinh, thay ta chuyển lời hỏi thăm sức khỏe đến Thẩm lão gia.”
Tiết Thần đứng dậy nói.
“Vâng.” Hạ nhân Thẩm phủ nhận lệnh, lui xuống.
——
“Rồng phượng điêu khắc thật là khó coi.” Thẩm Tố Tố cùng Tiểu Mãn đi đến, kéo thang ra, leo lên xem xét trang trí trên nóc hôn kiệu (kiệu cưới).
“Ôi chao, Thẩm đại tiểu thư, người cẩn thận chút.” Vài hạ nhân Thẩm phủ vây quanh hai bên, sợ nàng ngã xuống.
“Điêu khắc cá chép cho ta, cá vượt Long Môn cũng không tệ.” Vì được Cố Trường Khuynh nhắc nhở, Thẩm Tố Tố lập tức có rất nhiều linh cảm thiết kế.
“Được, ta nhớ kỹ rồi. Thẩm tiểu thư, người xuống trước đi đã.” Thợ mộc phụ trách chế tác hôn kiệu lau mồ hôi.
Vị đại tiểu thư này cái gì cũng thích xem náo nhiệt, nhưng mà cố tình thân thể lại không tốt, hắn rất sợ có điều gì ngoài ý muốn xảy ra.
“Được rồi, ta xuống đây.” Thẩm Tố Tố phủi phủi bụi trên tay, nàng nắm lấy thang, chuẩn bị từ từ bò xuống.
Nhưng động tác của nàng hơi vụng về, hơn nữa váy dài lại vướng chân, nên dẫm hụt một bước.
“Tiểu thư!” Tiểu Mãn kinh hãi kêu lên.
“Ta ——” Thẩm Tố Tố hoảng hốt, ngã ngửa ra sau.
Mấy hạ nhân Thẩm gia đang định nhào tới đỡ lấy nàng, nhưng có người còn nhanh hơn.
Cố Trường Khuynh không thể tưởng tượng nổi Thẩm Tố Tố chỉ mới rời khỏi tầm mắt mình trong chốc lát mà đã tạo cho mình gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Thân thủ của hắn rất tốt, lập tức lao tới phía sau Thẩm Tố Tố, đỡ lấy nàng.
Thẩm Tố Tố cứ nghĩ mình sẽ ngã ra hình chữ X, nhưng lại vững vàng lọt vào trong ngực hắn.
Nàng vốn nhắm hai mắt, được ôm vững rồi mới mở ra, liền đối diện với đôi mắt đen trầm tĩnh của hắn.