Câu trả lời của Tô Mạt vừa táo bạo vừa lỗ mãng.
Cô cố ý như vậy.
Chỉ để khiến Tần Thâm cảm thấy khó chịu.
Tin nhắn gửi đi, giao diện trò chuyện mãi không có động tĩnh.
Tô Mạt khẽ cười mỉa, đoán rằng đối phương chắc bị cô dọa cho khϊếp vía.
Nhưng cô cũng chẳng quan tâm.
Vốn dĩ cô không có ý định phát triển gì thêm với anh ta.
Uống hết lon bia, Tô Mạt mới chợt nhớ ra mình còn một tin nhắn chưa trả lời. Cô mở điện thoại, trả lời người nhắn tin đầu tiên cho cô: [Ở thị trấn nhỏ cũng có gì không tốt đâu.]
Đối phương trả lời ngay: [Cậu cam lòng sao?]
Tô Mạt: [Cam lòng.]
Đối phương: [Cậu thế này là… bị Tưởng Thương tổn thương rồi?]
Tổn thương sao?
Chắc chắn là tổn thương rồi.
Yêu nhau bảy năm, đời người có mấy lần bảy năm chứ?
Cô thậm chí còn tưởng tượng cả cảnh cưới xong ba năm sẽ có hai đứa con, vậy mà anh ta lại quay ngoắt, đính hôn với người khác.
Đúng là đồ bất lương!
Về sau, đối phương còn nhắn thêm vài câu nhưng Tô Mạt chẳng buồn xem hay trả lời. Cô tháo giày cao gót, để đôi chân trắng nõn đặt xuống sàn nhà mát lạnh, không thèm đi dép, bước thẳng vào phòng tắm.
Lần gặp lại Tần Thâm là một tháng sau.
Tô Mạt đang tựa vào tường trước cửa tiệm mới khai trương, vừa ăn kem vừa nghe điện thoại của sư mẫu, thì Tần Thâm đứng ở đầu hẻm, bị một cô gái tầm đôi mươi tát một cái trời giáng.
(sư mẫu: là vợ của sư phụ, sư phụ thường là chỉ những người truyền nghề gia truyền ở thời hiện đại)
Nhìn thấy cảnh đó, Tô Mạt khẽ nhướng mày. Cô không phải người tò mò, nhưng mùi drama này thì rõ ràng rất hấp dẫn.
“Con có nghe sư mẫu nói gì không, Mạt Mạt?”
Không nghe cô phản hồi, giọng nói ở đầu dây bên kia của sư mẫu trở nên nghiêm nghị.
Tô Mạt đáp một tiếng "Vâng", không còn vẻ quyến rũ lả lơi khi đi xem mắt, thay vào đó là sự điềm đạm, lạnh nhạt: “Con nghe đây, sư mẫu.”
“Vậy con nghĩ thế nào? Thật sự không tham gia cuộc thi này à?”
Tô Mạt nói: “Không có giá trị cao, con thấy không cần thiết.”
“Bây giờ không phải chuyện giá trị cao hay không, con vẫn chưa hiểu ý của sư mẫu à? Danh tiếng của con trong ngành đã bị hủy hoại, nếu muốn quay lại, nhất định phải đạt được thành tích gì đó. Cuộc thi này dù không có giá trị cao, nhưng…”
Tô Mạt ngắt lời: “Sư mẫu, hiện tại con không có tâm trạng.”
Ngừng một chút, cô bổ sung: “Hơn nữa, con cũng chưa từng nghĩ sẽ quay lại.”
Nghe được lời quyết tuyệt của Tô Mạt, người ở đầu dây thở dài, giọng tràn đầy đau xót: “Nếu sư phụ con còn sống thì tốt biết mấy, con đã không phải chịu uất ức này.”
Nhắc đến người đã khuất, cuộc trò chuyện trở nên nặng nề.
Tô Mạt khẽ hít một hơi, không muốn tiếp tục chủ đề này: “Sư mẫu, khi nào con về Dung Thành sẽ đến thăm người.”
Lúc cúp máy, Tô Mạt còn chưa thoát khỏi cảm giác đè nén từ cuộc gọi, thì một bóng dáng trắng muốt bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.
Ngay sau đó, cô nhìn rõ người đứng trước mình.
Chính là cô gái vừa tát Tần Thâm ở đầu hẻm.
Cô gái mắt đỏ hoe, chỉ tay về phía Tô Mạt, quay lại hỏi Tần Thâm đang đứng cách đó không xa: “Là cô ta phải không?”
Tô Mạt: "??"
Tần Thâm không biểu lộ cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng như muốn nói người lạ chớ gần.
Thấy anh không trả lời, cô gái càng thêm tức giận: “Anh nghĩ anh không nói thì tôi sẽ không nhận ra cô ta sao? Rõ ràng trong điện thoại của anh có ảnh của cô ta.”
Tô Mạt hỏi: “Ảnh nào?”
Cô gái nghe vậy quay qua nhìn cô, vừa thấy gương mặt xinh đẹp và thân hình gợi cảm của Tô Mạt, vành mắt càng đỏ rực.
Tô Mạt nhướng mày, biết hỏi cô gái này cũng không hỏi được gì, liền nhìn về phía Tần Thâm, một lần nữa thốt ra lời kinh người.
“Ảnh nào vậy?”
“Tần Thâm, anh lén giữ ảnh của tôi để sóc lọ hả?”