Lúc này, thái tử đến.
Hôm nay, thái tử sẽ đưa thái tử phi vào cung, cũng là dẫn tức phụ đến gặp mặt cha mẹ, thái tử rất coi trọng, đã đến sớm để đón thái tử phi.
Du Tiểu Phù, Lục Liễu cùng những cung nữ không đủ tư cách lại gần nên chỉ quỳ một chỗ, lần này nàng cúi đầu rất thấp, không hề ngẩng lên dù chỉ một chút.
Nhưng...
“Đây là vật gì?”
Thái tử Chử Thời Diệp cầm lên một miếng ngọc bội đặt ở vị trí nổi bật trong hộp trang sức của Thẩm Thiên Thiên.
Nhưng miếng ngọc bội này chất lượng rất kém, chỉ có thể miễn cưỡng coi là ngọc, bề mặt còn rất thô ráp, đừng nói là thái tử phi, ngay cả thân phận tiểu thư chính thất của thượng thư cũng không nên có một miếng ngọc bội như thế bên mình, huống chi còn để trong hộp trang sức mang theo khi xuất giá, hẳn phải là vật quan trọng mới đúng.
Thẩm Thiên Thiên vui vẻ nhận lấy miếng ngọc bội từ tay thái tử, hào hứng chia sẻ với thái tử: “Cái này à, là bạn của Tiểu Phù tặng cho thϊếp đó.”
Du Tiểu Phù: “…”
Nàng nhắm mắt lại.
Hình phạt của tiểu cuối cùng cũng đến.
“Ồ? Bạn như thế nào?”
“Chỉ là một người làm công trong phủ, Tiểu Phù nói thϊếp cứ ở trong phòng mãi thì chán, nhất quyết phải dẫn thϊếp đi dạo một chút, rồi quen biết hắn ta, Tiểu Phù muốn chơi cùng hắn, cũng bắt thϊếp chơi cùng, chỉ là…”
Giọng Thẩm Thiên Thiên trở nên ảm đạm: “Thϊếp không thích hắn ta lắm, ánh mắt của hắn ta nhìn thϊếp khiến thϊếp không thoải mái, nhưng ai bảo Tiểu Phù thích chứ. Sau đó, hắn tặng cho thϊếp món này, thϊếp không muốn nhưng Tiểu Phù nói đó là tâm ý của người ta, nên thϊếp mới nhận.”
Giọng thái tử rõ ràng đang áp chế cơn tức giận: “Người làm công đó… có làm gì với nàng không?”
“Ừm, không có đâu, hắn ta có muốn nắm tay, nhưng thϊếp từ chối, tay hắn ta thật sự quá bẩn. Nhưng chắc hắn ta cũng không tệ lắm, mỗi lần gặp thϊếp hình như đều cho Tiểu Phù tiền.”
“Ồ, phải không.”
Du Tiểu Phù mồ hôi đầy trán, quỳ trên đất không dám động đậy.
Nàng hoàn toàn chưa từng làm những chuyện này, ngọc bội là do cha mẹ tặng cho nàng, đương nhiên nàng luôn giữ gìn, chỉ là sau khi bị tiểu thư phát hiện liền bị ép phải giao nó đi…
Nàng cũng không hiểu tại sao tiểu thư lại muốn ngọc bội của mình, trong khi nàng ta đã thấy không biết bao nhiêu kỳ trân dị bảo.
Cái gì mà người làm công… Nàng hoàn toàn không biết hắn là ai!
Nhưng tiểu thư nói như vậy, thì là như vậy, sẽ không ai đến hỏi nàng chuyện đó có phải là sự thật hay không, huống chi thái tử còn không cho nàng mở miệng nói.
Nàng có thể cảm nhận được sát ý của thái tử đối với mình.
Thái tử phi lúc này lại thở dài: “Từ nhỏ đến lớn, luôn có Tiểu Phù bên cạnh thϊếp, nếu không có nàng, chắc chắn thϊếp sẽ rất buồn.”
Thái tử vẻ mặt không chút cảm xúc nói: “Sau này, nàng có ta.”
Thái tử phi khẽ cười: “Như vậy đâu có giống nhau!”
Du Tiểu Phù từ từ thở ra.
Nàng biết tiểu thư như vậy là đang cứu mạng mình.
Ít nhất, nàng sẽ không chết… đúng không?