(Xuyên Nhanh) Hương Vị Xuyên Thấu

Chương 24

Sở Hạ nhớ lại những thông tin về Bạch Ngạn mà cậu đã xem trong hệ thống, cảm thấy người này có vẻ như có một chút khuynh hướng tự ngược, trong tương lai nếu không đạt được những gì mình muốn, chuyện hủy diệt thế giới quả thật có thể xảy ra.

Đôi khi Sở Hạ cảm thấy Bạch Ngạn chính là một nhà sư tu hành khổ hạnh, người sống trên đời, tại sao phải khổ thế?

Bạch Ngạn bắt gặp ánh mắt của Sở Hạ, như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Sở Hạ, nhàn nhạt mở miệng, hỏi Sở Hạ: “Cậu đang thương hại tôi à?”

Không đợi Sở Hạ trả lời, Bạch Ngạn giống như đã nhận được câu trả lời từ cậu, tiếp tục hỏi Sở Hạ: “Tại sao cậu lại thương hại tôi?”

Thật là buồn cười, hiện tại người bị trói ở trên giường chính là Sở Hạ, bị người khác mổ xẻ cũng là cậu, vậy mà cậu còn thông cảm cho người khác!

“Không có, không có.” Sở Hạ biết những người như Bạch Ngạn, thông cảm lộn xộn cho người khác là điều cấm kỵ nhất, anh nhanh chóng phủ nhận: “Có thể vừa rồi mắt tôi bị co quắp, ngài Bạch ngài nhìn lầm rồi. Bây giờ ngài hãy thương hại tôi đi.”

Bạch Ngạn cười nhẹ, cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Sở Hạ, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Cậu thú vị hơn một chút so với trước đây.”

Sở Hạ lập tức trèo lên cột, nói với Bạch Ngạn: “Cảm ơn ngài Bạch đã khen, nhưng nếu bây giờ ngài hiểu sâu hơn về tôi, ngài sẽ thấy thôi thật sự thú vị hơn.”

Bạch Ngạn hỏi Sở Hạ: "Lý Liên Tinh, cậu đang suy nghĩ cái gì?"

"Anh ngủ đi" Sở Hạ bình tĩnh nói: "Tôi muốn gạo nấu thành cơm."

Sở Hạ không thể hiểu được hiện Bạch Ngạn muốn gì, nếu vì di sản của cha mẹ mà hứa gả cho nguyên chủ, nhưng bây giờ cậu nguyện ý trả lại tất cả những thứ này cho anh, anh vẫn không muốn ly hôn, Sở Hạ chớp mắt hỏi Bạch Ngạn: "Anh không đồng ý ly hôn vậy anh muốn thế nào?"

Bạch Ngạn cười thầm nói với Sở Hạ: "Cái gì tôi cũng không muốn, chỉ là không muốn thấy cậu vui vẻ."

Sở Hạ tức giận đến suýt nữa trợn tròn mắt lời này người bình thường có thể nói sao?

Nên sớm nghĩ đến chuyện này, được không? Tại sao bây giờ lại cố chấp làm cả hai đau khổ? Sở Hạ nghiêng đầu hỏi Bạch Ngạn: "Vì sao lại muốn như này? Vợ chồng đáng nhẽ nên đồng lòng."

"Ừ" Bạch Ngạn gật đầu. Nói câu tiếp theo một cách tự nhiên: "Khi gặp nạn thân ai người đấy lo."

Sở Hạ lắc đầu nói: "Không đúng, là hồng hạnh vượt tường."

Bạch Ngạn: "..."