Tôi Bị Nam Phụ Si Tình Bám Riết!

Chương 12: Tiến sĩ... ngày càng không còn giống con người

Đây là mùi của D241-dthx phiên bản đầu tiên, sức sát thương còn mạnh hơn cả D241-dthxⅡ.

Cơ thể dưới bộ đồ bảo hộ dần chuyển màu xanh tái, khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy. Chỉ trong một hơi thở, mạng sống của nữ nghiên cứu viên gần như đi đến hồi kết.

"Đừng để tôi phải nói lần thứ hai."

Giọng Lục Quyển Bách bình thản, tay nhẹ nhàng vung lên, hóa giải sương độc. "Mang cô ta xuống tiêm thuốc giải độc."

"Vâng." Vị Alpha trẻ tuổi ban nãy lập tức lên tiếng, vội vàng khiêng nữ đồng nghiệp vừa lỡ miệng đi. Chỉ là khi đi ngang qua cánh tay bạc ghê rợn của Lục Quyển Bách, bàn tay giấu trong tay áo của anh ta không khỏi run rẩy.

Tiến sĩ... ngày càng không còn giống con người.

Từ sau vụ ám sát ba năm trước, các thí nghiệm của anh càng ngày càng điên rồ. D241-dthxⅡ chính là sản phẩm được tạo ra hai năm trước, sau khi anh hoàn toàn phá hủy tuyến pheromone của mình.

Nhưng trên đời này, thật sự tồn tại Alpha không hề có chút cảm xúc nào ngoài gϊếŧ chóc, phẫn nộ và khát khao hủy diệt sao?

Corey không tài nào hiểu nổi. Theo nhận thức của anh ta, không tồn tại sát nhân bẩm sinh. Họ chỉ là những người mắc bệnh, não bộ phát triển không hoàn chỉnh. Với điều kiện y học hiện tại, những bệnh nhân mắc hội chứng chống đối xã hội do não bộ dị dạng rất dễ chữa khỏi. Nhưng rõ ràng, tiến sĩ không nằm trong nhóm "có thể chữa khỏi."

Là thành viên cốt lõi trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ, Corey từng tận mắt thấy các dữ liệu cơ thể của anh. Não bộ của tiến sĩ phát triển cực kỳ hoàn hảo. Ngay cả tuyến pheromone "khiếm khuyết" bẩm sinh cũng không giống như những lời đồn bên ngoài.

Vậy... tiến sĩ đã trải qua chuyện gì trong quá khứ để trở nên biếи ŧɦái như vậy? Chẳng lẽ là đến giờ vẫn chưa ai có thể thỏa mãn sở thích kỳ quặc của anh sao?

Một ý nghĩ phi lý nhảy ra trong đầu khiến Corey lạnh cả sống lưng.

Anh ta đúng là không muốn sống nữa, mới dám nghĩ rằng vị tiến sĩ máu lạnh vô tình lại có "sở thích đặc biệt". Một người có thể bỏ qua mạng sống của mình khi thí nghiệm, mắc chứng sạch sẽ và bài xích kinh khủng đến mức đáng sợ, chẳng khác nào một vũ khí hình người!

Anh ta đúng là điên rồi mới nghĩ tiến sĩ giống như Alpha bình thường, có "sở thích đặc biệt" kỳ diệu nào đó.

Bầu trời đêm sau cơn mưa lớn trong xanh bất thường, Corey lén nhìn bóng dáng tiến sĩ đang đứng dưới ánh trăng, trong lòng lo lắng bị anh phát hiện suy nghĩ của mình.

Vội vàng đóng cửa Viện Nghiên cứu Số Ba, Corey đi một đoạn xa mới nhận ra mình vừa phạm sai lầm khủng khϊếp:

Anh ta đã nhốt tiến sĩ bên ngoài!!

Corey suýt khóc, vội quay lại mở cửa, nhưng phát hiện hành động của tiến sĩ lần này có chút bất thường—

Đây là lần đầu tiên sau thí nghiệm, anh không lập tức rời khỏi hiện trường để khử trùng và thay đồ. Thay vào đó, anh chỉ đeo một đôi găng tay, nắm thứ gì đó trong lòng bàn tay, như thể đang quan sát.

Tiến sĩ đang xem gì?

Lục Quyển Bách đang nhìn chai thuốc cầm máu và thuốc trị bỏng mà Lục U U để lại.

Anh không để ý đến biểu hiện thần kinh căng thẳng của trợ lý, cánh tay máy thô ráp đã biến thành bàn tay giả màu bạc, cẩn thận xoa nhẹ bề mặt thô sơ của tuýp thuốc cầm máu—Thành phần của thuốc rất đơn giản, nhưng không phải bất kỳ loại dược liệu nào anh biết đến. Người phụ nữ đó lấy được chúng từ đâu?

Mái tóc bạc của Alpha khẽ bay trong gió đêm, để lộ đôi mắt tím đầy vẻ bối rối và phiền muộn.

Anh đứng đó, suy nghĩ về hành động kỳ lạ và nụ cười quá đỗi rạng rỡ của Lục U U lúc trước. Ánh mắt lóe lên sự phức tạp, lần đầu tiên giống như một con người.