Cô cũng rất muốn ở lại giúp nam phụ xử lý vết thương, đưa anh rời khỏi cái trang trại bẩn thỉu và tăm tối này, sống trong một căn nhà sạch sẽ, ăn những món ngon, dưỡng thương đàng hoàng.
Nhưng hoàn cảnh tài chính hiện tại không cho phép. Thân phận của cô vốn đã mang tội, phải sống chui lủi ở hành tinh Raphael – nơi xa xôi và hỗn loạn này. Một khi bị phát hiện, cô sẽ bị đưa vào nhà tù liên hành tinh, nên hiện tại cô không thể đưa nam phụ đi cùng.
Giẫm lên nền đất rừng ẩm ướt và mềm nhũn sau cơn mưa và cháy lớn, tâm trạng Lục U U rối bời—
Trước khi gặp nam phụ, cô chỉ coi anh là một đối tượng nhiệm vụ, một nhân vật hư cấu trong sách, với số phận rất đáng thương.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy mái tóc bạc mềm mại, đôi mắt tím như bảo thạch của anh, cùng ánh mắt sáng rực dù sống trong môi trường khắc nghiệt như vậy... Lục U U cảm thấy mình không thể tiếp tục làm ngơ trước nỗi đau của anh như trước đây.
Cảm giác này giống như việc bạn biết có một con mèo hoang gần đây sống rất khổ sở, nhưng bạn chưa bao giờ đến giúp nó. Rồi một ngày nọ, khi mưa lớn, bạn tình cờ thấy nó. Phát hiện rằng, dù nó gầy gò, bộ lông vẫn sạch sẽ và đẹp đẽ, tính cách lại ngoan ngoãn, dịu dàng và thân thiện, không chút kiêu ngạo. Chỉ cần bạn cho nó một miếng bánh bao nguội đã bẻ ra, nó cũng vui mừng kêu "meo meo".
Lục U U bị dòng suy nghĩ tự biên tự diễn của mình khiến bản thân đau lòng. Cô cảm thấy mình giống như một người tội nghiệp không đủ khả năng đưa chú mèo cưng yêu dấu về nhà nuôi.
"Thoải mái chút đi, chủ nhân. Độ hảo cảm của nam phụ với cô đang là -80, chắc chắn anh ta không muốn về nhà với cô đâu." 799 an ủi.
Lục U U: "..." Không biết thì đừng nói!
Lục U U không biết rằng, ngay sau khi cô rời đi không lâu, từ dưới hố sâu đột ngột xuất hiện một màn chắn điện tử màu xanh đậm.
Vách đá chậm rãi tách sang hai bên, để lộ một cánh cửa kim loại màu bạc sáng bóng.
Khoảng mười Alpha trang bị đầy đủ, tay cầm súng laser, lao ra từ cánh cửa.
"Tiến sĩ, ngài không sao chứ?" Một Alpha trẻ tuổi cung kính bước đến trước mặt Lục Quyển Bách, trong giọng nói tràn đầy áy náy. "Lúc trước, trong khu vực thí nghiệm toàn là D241-dthxⅡ, sức sát thương quá lớn..."
Nghe cái tên loại pheromone tổng hợp độc hại từ miệng của người nghiên cứu, gương mặt điển trai đỏ bừng vì tức giận do sự tiếp xúc của cô gái kia, cuối cùng cũng lạnh lẽo trở lại.
Ánh mắt anh lướt qua những Alpha và Beta đang đứng không vững vì ảnh hưởng của D241-dthxⅡ còn sót lại trong không khí, trầm giọng hạ lệnh, đẩy kiệt tác một thời của mình xuống vực sâu: "D241-dthxⅡ là sản phẩm không đạt yêu cầu. Ngừng sản xuất ngay lập tức."
"Tiến sĩ, nhưng D241-dthxⅡ bán rất chạy trên chợ đen..." Người lên tiếng là một nữ Beta, cũng từng tham gia vào nghiên cứu D241-dthxⅡ.
Alpha tóc bạc dường như không nghe lời khuyên giải của cô ta, chỉ nhẹ nhàng siết chặt cánh tay máy đã biến dạng. Một luồng sương đen đột ngột bao phủ nữ Beta.
Mùi hương lạnh lẽo của nhựa thông xộc vào mũi. Người nghiên cứu, vốn không ngửi được pheromone, chỉ trong tích tắc mặt đã trắng bệch—