Lục U U đứng ngây ra, mãi đến khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của nam phụ, cô mới phản ứng, vội vã lấy viên kẹo trong túi anh ra: "Xin lỗi, xin lỗi, viên kẹo này quá tệ, tôi không biết anh sẽ bị dị ứng khi ăn nó."
Trong siêu thị lúc đó, loại kẹo này là rẻ nhất, hai viên năm hào. Cô đã mua mà không suy nghĩ, giờ nghĩ lại, chắc chắn loại này chẳng chứa nhiều nước trái cây, toàn là chất phụ gia. Cơ thể nam phụ vốn yếu ớt, ăn loại kẹo kém chất lượng này dễ dị ứng là phải.
Nhưng dù vậy, ánh mắt của nam phụ vẫn sáng lấp lánh, dường như đã rất lâu rồi anh chưa được ăn thứ gì ngọt ngào đến vậy.
Nhìn nam phụ không nỡ nhổ kẹo ra (thật ra vì quá sốc mà đứng hình), Lục U U lại thấy xót xa hơn.
Dù trong truyện hay ngoài đời, nam phụ đều là người dịu dàng. Dù trong lòng rất ghét cô, anh cũng chưa từng làm gì quá đáng. Lời nặng nề duy nhất anh từng nói với cô là bảo cô cút đi. Anh thực sự rất ngoan.
"Bảo bối, anh mau nhổ kẹo ra."
Thấy nam phụ mãi không nhúc nhích, Lục U U đành thúc giục. May mắn thay, nam phụ quả nhiên ngoan ngoãn, nghe lời (vô cùng tức giận) nhổ viên kẹo ra.
Qua thêm vài giây, thấy mặt nam phụ bớt đỏ, Lục U U thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy thuốc cầm máu và thuốc trị bỏng từ balo ra, sau đó tiêu thêm 20 điểm tích lũy để đổi một gói khăn ướt và một gói bông khử trùng, định bụng xử lý vết thương cho nam phụ trước.
Triệu chứng dị ứng của nam phụ không nghiêm trọng, nhưng vết thương đang chảy máu trên vai anh mới là điều đáng sợ nhất.
Tuy nhiên, viên kẹo trước đó lại phản tác dụng. Lần này, nam phụ không chỉ phản kháng mạnh mẽ khi cô đến gần mà anh còn thẳng thắn bày tỏ sự chán ghét của mình đối với cô.
Hai cánh tay máy thô ráp giơ chắn trước ngực, giọng anh càng khàn hơn: "Cút đi!"
Anh không biết nhiều từ để chửi bới, nói qua nói lại cũng chỉ có mỗi chữ "cút" hoặc "cút đi".
Nhìn thấy độ hảo cảm lại tụt thêm vài điểm, Lục U U đang định dùng biện pháp mạnh thì nghe thấy tiếng 799 vang lên đầy lo lắng: "Chủ nhân, mau chạy đi, có giám sát viên đến, năm, sáu người, nhiều nhất mười phút nữa là họ tới."
Giám sát viên sao lại đến nhanh như vậy?
Lục U U giật mình, vô thức liếc nhìn nam phụ—
Alpha tóc bạc vẫn giữ tư thế nửa cuộn tròn, máu từ vai chảy từng giọt tí tách, trông thật đáng thương.
Do dự một lúc, Lục U U nghiến răng, lấy hai ống dinh dưỡng từ balo ra, đặt chúng cạnh thuốc cầm máu vừa lấy ra. "Bé ngoan, xin lỗi nhé, có người đến rồi, tôi phải đi trước. Đây là thuốc cầm máu và thuốc trị bỏng, anh có thể tự bôi được không? Phải dùng khăn ướt này lau sạch vết bẩn trên vết thương trước, sau đó dùng bông khử trùng này để sát trùng, cuối cùng mới bôi thuốc được, nhớ chưa?"
Lục U U lải nhải dặn dò một hồi, không để ý sắc mặt Alpha trước mặt ngày càng khó coi, "Còn đây là hai ống dinh dưỡng, anh phải giấu kỹ, đừng để những kẻ xấu đó phát hiện. Đừng tiếc mà không ăn, ngày mai tôi sẽ mang thêm cho anh..."
"Chủ nhân, mau lên, giám sát viên sắp đến rồi!" Giọng 799 càng thêm gấp gáp. Lục U U không kịp dặn dò thêm, chỉ đành nhìn nam phụ với ánh mắt đầy áy náy và tiếc nuối, sau đó quay người chạy về chỗ sợi dây thừng.