Tần Thập vừa lắc mình đã trở thành trợ lý của cô cả Tô. Nhắc đến Tô Danh Việt, nàng đường đường là người thừa kế tập đoàn Tô thị, trợ lý thân cận nàng không dưới 4 người, nay tính luôn Tần Thập là người thứ năm. Từ bảo vệ thăng đến trợ lý phó tổng giám đốc, rơi xuống ai cũng là chuyện tốt hiếm gặp!
Tô Danh Việt cũng có cân nhắc riêng của mình. Ngày đầu tiên Tần Thập nhận chức, Tô Danh Việt đã cười hỏi: "Tần Thập, tôi sắp xếp như thế này, cô có hài lòng không?"
Tần Thập hơi sửng sốt. Phải nói sao nhỉ? Nhậm chức trợ lý nhưng cầm lương tháng của bảo vệ, cô cười bất đắc dĩ. Vừa nghĩ đến khuôn mặt dịu dàng làm người ta thấy ấm áp của Tô Danh Việt, cô đã cảm thấy được ở bên cạnh nàng là ơn lớn trời cho. Chưa kể, cô có được hôm nay không phải đều nhờ cô cả Tô nâng đỡ sao?
"Khụ, lương tháng bao nhiêu không vấn đề ạ."
Tô Danh Việt nhìn thấy dáng vẻ có thể gọi là khôn khéo của cô, không kiềm được mà bật cười: "Yên tâm đi, tiền thưởng cuối năm chắc chắn có tên cô."
Nàng cũng không sắp xếp tùy tiện mà là có kiêng kỵ Giang Mỹ Cảnh. Con người Giang Mỹ Cảnh có ham muốn chiếm hữu quá lớn, nếu như cô nàng thật sự có ý khác với Tần Thập, nàng quyết phải bảo vệ người này bên mình.
Mặt mày Tần Thập lập tức hớn hở. Cô yên tiền là vì trong xã hội này, không có tiền thì không sống nổi. Cô thích sống, tất nhiên, càng thích sống thoải mái. Vừa được gặp Tô Danh Việt, cô đã cảm thấy người phụ nữ này tản mát ra khí thế "giàu nứt đố đổ vách".
Tô Danh Việt không phải chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy của Tần Thập, dường như, chỉ vừa nhắc tới tiền, phản ứng của người này sẽ trở nên vô cùng thú vị.
"Nhưng mà Tần Thập không biết mình có thể làm gì cho cô ạ?" Tần Thập hỏi. Cô vẫn rất hiểu đạo lý "nhận tiền người phải làm vui lòng người".
Tô Danh Việt đánh giá cô. Nhớ đến những đừng võ dứt khoát của Tần Thập khi họ vừa gặp nhau, dịu dàng trả lời: "Cứ làm trợ lý thân cận của tôi, sắp xếp sinh hoạt hàng ngày, bảo vệ an toàn cho tôi, thường xuyên theo cùng tôi."
"Trợ lý... thân cận ạ?" Phản ứng đầu tiên của Tần Thập là về khái niệm này.
"Sao? Có vấn đề à?" Tô Danh Việt không ngờ biểu hiện của cô lại kỳ lạ như vậy. Tần Thập lập tức lắc đầu: "Không, không có ạ, Tần Thập rất sẵn lòng!" Khi nói câu này, trong mắt cô lấp lánh ánh sáng. Trái tim của cô cả Tô nom đoang trang, biết tự kiềm chế thoáng nhảy lên. Trong lòng Tô Danh Việt vô cùng xúc động. Tần Thập này quá biết "đầu độc" lòng người!
Ngày thứ ba Tần Thập nhận việc, cô cả Giang đến đúng hẹn. Vóc dáng mập mờ, trang điểm đậm, mắt nhìn về phía Tô Danh Việt cực kỳ thiếu thân thiện, khi chuyển sang Tần Thập thì lại trở thành dáng vẻ gặp kẻ phụ tình. Chuyện này khiến Tô Danh Việt vui vẻ với lựa chọn của mình, quyết tâm giữ Tần Thập lại bên người, không để ai khác mơ tới nữa.
"Bé trợ lý xinh quá nhỉ? Mới đi theo chị đây mấy ngày đã sốt sắng trở lại bên cạnh cô cả Tô à?" Ngoài miệng thì độc địa, nhưng trong mắt cô nàng lại không ngừng lập lòe ý cười đối với Tần Thập.
Tô Danh Việt đã quen với dáng vẻ lả lơi ong bướm của cô nàng, không hiểu vì sao hôm nay nhìn thấy thì lại không vui, giọng cũng lạnh đi: "Tần Thập, đi rót cho cô cả Giang một tách cà phê đi."
"Dạ!" Tần Thập ngoan ngoãn trốn khỏi sức ép từ khí thế to lớn của hai người đẹp tại đây.
Tần Thập vừa đi, mới nghe Tô Danh Việt nhíu mày nói: "Mỹ Cảnh, tôi không rõ cậu đến đây vì gì, hay chỉ muốn tìm niềm vui, nhưng cậu phải biết, Tần Thập là người của tôi, không cần biết trước kia như thế nào, tôi quyết không để cậu có suy nghĩ gì với người của tôi!"
Tô Danh Việt ít nói, trong trí nhớ của Giang Mỹ Cảnh, hình ảnh nàng nói một mạch, còn có phần giận dữ như thế này lại càng hiếm hoi. Nàng trước nay đối với mình luôn nhẫn nhịn, lại chỉ vì một Tần Thập mà không nhịn nữa. Giang Mỹ Cảnh cong môi cười, không có ý tốt mà nhìn thẳng vào mắt Tô Danh Việt: "Cậu bảo Tần Thập là người của cậu?" Giang Mỹ Cảnh cũng không nhịn được nữa mà bật cười.
"..." Tô Danh Việt nhạy bén, khuôn mặt đẹp thoáng cứng lại. Nàng chưa kịp để ý đến lời nhạo báng của Giang Mỹ Cảnh thì đã nhớ đến nhiệt độ lần trước Tần Thập nắm vào tay mình.
"Tô Danh Việt, theo kinh nghiệm của tôi, người phải cẩn thận là cậu đó!" Nàng hồi hồn thì bắt gặt vẻ mặt chân thành của Giang Mỹ Cảnh: "Xưa nay mắt tôi không tệ, Tần Thập không phải con ếch, sớm muộn cũng tìm được khoảnh trời riêng. Tô Danh Việt, người nên đề phòng là cậu, không phải tôi."
Cô gái cuối cùng trở lại lạnh nhạt, tao nhã cười lên, vô cùng đẹp mắt: "Nếu tôi vừa ý cô ấy thật, chắc chắn sẽ ở bên cạnh cô ấy, còn không thì cũng không nhọc cô cả Giang quan tâm!"
Một tràng này làm Giang Mỹ Cảnh không biết đáp trả như thế nào. Đây là Tô Danh Việt bình tĩnh không nao núng, ngoài nóng tranh lạnh à? Tô Danh Việt, không phải nàng không thích phụ nữ à, sao có thể nói ra lời như vậy? Giang Mỹ Cảnh không tin được vào tai mình.
"Không phải tôi không muốn cậu thích phụ nữ, mà là tôi không muốn cậu đùa giỡn tình cảm người ta. Cậu bỏ qua cho Tần Thập đi." Tô Danh Việt rũ mi, người ta không thấy rõ xao động trong ánh mắt nàng.
Giang Mỹ Cảnh im lặng một lúc, hồi lâu sau mới quay người rời đi: "Tô Danh Việt, cậu có thể giữ chặt lòng mình thật sao?" Cô nàng hỏi.
Tần Thập trở về vừa đúng lúc gặp Giang Mỹ Cảnh rời đi. Cô cả Tô dường như có phần mệt mói, nói đúng hơn thì là bối rối.
Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại thốt ra những lời như vậy, hoàn toàn chỉ để chèn ép Mỹ Cảnh à? Nàng ngẩng đầu lên thì bắt gặp Tần Thập im lặng nhìn mình.
"Tần Thập, lại đây."
Nàng vuốt ve lớp vải may áo khoác của cô, tuy là chỉnh tề, nhưng hơi thô ráp, không biết mặc lên người có mài vào da không.
"Tôi đưa cô đi mua vài bộ quần áo tử tế hơn." Tô Danh Việt lẳng lặng nói.
"Quần áo tử tế hơn?" Tần Thập sờ quần áo của mình. Đây đã là số tốt nhất cô có. Cô lại suy nghĩ, chẳng lẽ là cô cả chê mình luộm thuộm?
Không để cô suy nghĩ thêm, một tay Tô Danh Việt đã nắm lấy lòng bàn tay cô, kéo cô đi ra ngoài.
Tô Danh Việt chỉ muốn xác nhận một chuyện - nàng có thể yêu một cô gái, hay đúng hơn là có thể yêu cô gái tên Tần Thập này không?
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Thập là một người đẹp. Ngay thời khắc cô trút bỏ bộ quần áo cũ, không thể phủ nhận là ai cũng phải quay đầu nhìn cô. Mặt mũi cô tinh tế, dễ nhìn, lại ngập tràn vẻ đẹp của sự linh động và hồn nhiên. Cô như một viên ngọc thô chưa mài giũa.
Tô Danh Việt cứ nhìn cô đăm đăm, trong lòng khẽ than. Có lẽ, nàng với Tần Thập chỉ là sự quyến luyến trước cảm giác ấm áp kia thôi. Là vì nàng chưa bao giờ có được điều đó nên mới cảm thấy vô cùng nâng niu.
Tất nhiên Tần Thập không biết được suy nghĩ của nàng, nhưng cô cũng mừng vui. Có người làm việt tốt cho mình, tất nhiên cô phải vui, huống chi còn là người đẹp Tô mà mình có cảm tình!
"Tối nay Tần Thập ngủ với tôi đi." Tô Danh Việt thản nhiên thả ra một câu nói làm cho lòng người lâng lâng.
Tần Thập nhìn nàng, chỉ cảm thấy hình như hôm nay người đẹp Tô khang khác. Thực tế thì hôm nay Giang Mỹ Cảnh đã hoàn toàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tô Danh Việt. Nàng xưa nay không tranh giành, nhưng về bản chất, cái nàng không muốn nhất là những gì mình trân trọng bị phá hủy.
Nàng muốn nắm chặt Tô Danh Việt trong tay, tình cảm cũng không ngoại lệ.
"Ừm. Gần đây tôi thường mất ngủ. Tần Thập là trợ lý thân cận của tôi, tôi không ngủ, cô cũng không được ngủ." Hiếm có khi nàng lại vô lý như vậy, nhưng đó cũng là cách nàng nghiêm túc với bản thân.
Tần Thập chỉ có thể gật đầu lia lịa. Trợ lý thân cận. Thân cận... là phải ngủ chung à?
Không còn cách nào khác, cô đành nghiêm túc trả lời: "Có thể dốc sức vì cô cả là vinh hạnh của Tần Thập!"