Trước khi biến mất, bà ta chỉ để lại một câu nói hờ hững: "Bà chủ sẽ đến ngay, cậu chủ vào nhà nghỉ ngơi trước đi."
Nhìn từ khe cửa, bên trong chỉ có một màu đen kịt.
Từ sâu trong căn phòng còn truyền đến tiếng nước nhỏ giọt liên tục.
Tạ Diệc An ôm chặt linh bài, mùi hôi thối trong không khí không hề biến mất theo sự rời đi của Trương Nhu.
Ơ?
Mùi hôi thối này bỗng trở nên vô cùng nồng nặc.
Nguy hiểm... Rất nguy hiểm...
[Cảm nhận nguy hiểm] mà Tạ Diệc An vừa nhận được lập tức được kích hoạt.
Cậu còn chưa có cơ hội tìm hiểu kỹ phần thưởng này mà đã bị sử dụng luôn rồi.
Tạ Diệc An không kịp nghĩ nhiều, cậu ôm linh bài lao thẳng vào trong phòng.
—— Đây là lựa chọn tối ưu trong vô thức của cậu.
Cậu vừa chạy vào phòng, cửa phòng đã phát ra một tiếng "cạch" rồi đóng lại.
Tầm nhìn của Tạ Diệc An chìm vào bóng tối, tiếng nước nhỏ giọt vốn đứng ở cửa nghe không rõ lắm lúc này lại như ở ngay bên tai.
Không đúng, không phải bên tai.
Nói chính xác hơn, từng tiếng nước nhỏ giọt này phát ra từ trên đỉnh đầu của Tạ Diệc An.
Nhưng cậu không cảm nhận được bất kỳ vật ngăn cách nào trên đầu mình, đây chỉ là một căn phòng trống rỗng.
Tiếng nước nhỏ giọt nào lại phát ra từ trên đầu? Điều này thật quá vô lý.
Tiếng nước nhỏ giọt ngày càng gần, nhiệt độ trong phòng cũng cấp tốc giảm xuống, không biết có phải là ảo giác của Tạ Diệc An hay không, cậu có thể cảm nhận được tiếng nước nhỏ giọt càng lúc càng gần, đồng thời cũng càng nhớp nháp hơn.
Tạ Diệc An ôm chặt linh bài, cố gắng dùng linh bài nữ quỷ nhét cho mình tìm kiếm cảm giác an toàn.
Đồng thời, thời gian 30 giây tự cứu của [Cảm nhận nguy hiểm] kết thúc.
Cách cuối cùng mà Tạ Diệc An có thể nghĩ ra để giải quyết nguy cơ là ôm chặt linh bài.
Trong sự yên tĩnh đến mức ngoài tiếng nước nhỏ giọt ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác, cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân.
Tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng 6102, ngay sau đó ——
"Cốc, cốc, cốc."
"Cốc, cốc, cốc."
"Đinh… Quan tài... Ở bên trong."
Một giọng nam khàn khàn không rõ tên tuổi vang lên ngoài cửa.
Không ai biết, hóa ra sau khi lấy đinh đóng quan tài, người chơi phải đối mặt với tình huống này.
Mà việc Tạ Diệc An ôm chặt linh bài lúc này cũng không có tác dụng.
Không đúng, chắc chắn vẫn còn điều gì đó chưa làm.
[Quá ngây thơ, thật sự nghĩ rằng có một ông chồng quỷ sẽ bảo vệ cậu sao?]
[Nhưng lựa chọn vào nhà vẫn đúng, quả nhiên là năng lực hệ trực giác, đáng tiếc quá phế.]
[Không đúng chờ đã, mọi người xem kìa!]
Tạ Diệc An đột nhiên lấy một nắm trang sức đắt tiền ra khỏi túi áo, nói với linh vị: "Bảo vệ tôi, mấy thứ này cho anh hết."
Vừa rồi bão bình luận còn đang chế nhạo sự phụ thuộc của Tạ Diệc An dành cho linh bài, ai ngờ ngay giây sau, linh bài bỗng phát ra một tia sáng đen.
Mọi thứ quỷ dị đều biến mất.
[???? Tham tiền thế á!]
...
Ánh trăng bị mây đen dày đặc che khuất, trong màn đêm đen kịt, trước cửa một chung cư đổ nát lại có vài bóng người nam nữ đứng đó.
Tên của chung cư bị vết bẩn che lấp, trong bốn người đứng ở cửa ra vào, có ba người đều lộ rõ vẻ nghi hoặc và kinh hãi trong ánh mắt.
Họ đều đột nhiên xuất hiện ở nơi này, môi trường kỳ lạ và cách xuất hiện lạ lùng khiến họ nhất thời không dám nói lời nào.
Ngược lại, cậu nhóc nhỏ tuổi nhất, vẫn còn mặc đồng phục cấp ba trong số họ lại khoanh tay đứng một bên, không hề tỏ ra hoảng loạn.
Phó bản sắp bắt đầu, sau khi xác nhận không còn người chơi nào khác, Bàng Thương nhìn ba người mới với vẻ ghét bỏ.
"Đã đọc tiểu thuyết linh dị bao giờ chưa?"
Ba người mới lập tức nhìn sang, đồng loạt gật đầu.
Bàng Thương mất kiên nhẫn nói: "Tôi tên là Bàng Thương, tình hình bây giờ là chúc mừng mấy người đã bị cuốn vào một phó bản, trở thành những người chơi mới như trong mấy cuốn tiểu thuyết đó, không muốn chết thì đi theo tôi, nhưng tôi không đảm bảo tỷ lệ sống sót của các người."
"Tiện thể nói thêm, tôi đây không thích dẫn dắt người mới, nhất là mấy thành phần quá ngu. Làm phiền tôi thì tôi sẽ gϊếŧ các người trước."
Bàng Thương sờ lên hình thêu không rõ ràng trên ống tay áo mình.
Nếu không phải bị ép buộc tham gia Cục Quản Lý, phải giải thích những chuyện này, cậu ta căn bản sẽ không muốn nói thêm một lời nào.
"Một phút trước khi phó bản bắt đầu, trước mắt mấy người sẽ xuất hiện thông tin của phó bản này. Sau khi phó bản bắt đầu, thân phận của người chơi sẽ được cập nhật. Chỉ cần các người có thể vượt qua nguy cơ đầu tiên gặp phải trong phó bản thì sẽ có cơ hội rút ra năng lực cá nhân. Chỉ cần phó bản không khó, mấy người biết điều đừng chọc giận tôi thì sẽ sống sót qua được."
"Sau khi hoàn thành phó bản sẽ có người của Cục Quản lý Dị thường đến tìm mấy người nói thêm chi tiết... Mẹ kiếp, bây giờ nói với mấy người những điều này có ích gì, sống được rồi hãy nói."