[Vô Hạn Lưu] Cổ Tích Giả Dối

Chương 25: Không phải con sói duy nhất

Minh Thư gần như vô thức nhìn về phía Cảnh Song, người nọ vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ: “Sao vậy?”

Dân làng kia không thể chờ đợi được nữa, bảo họ nhanh chóng tới đây, rồi quay người bỏ đi một mình.

Nhiệm vụ phá bẫy vẫn chưa hoàn thành, Minh Thư chưa thể quay lại, không dám hành động liều lĩnh.

Cuối cùng, Cảnh Song là người lên tiếng trước: “Anh Minh Thư, sao anh không nói gì hết vậy?”

Cậu ta tiến lên hai bước đứng trước mặt Minh Thư.

Cảnh Song chỉ mới mười lăm tuổi, thấp hơn Minh Thư một chút, ngẩng mặt nhìn cậu: “Có thế mà sợ à?”

Vẻ mặt của cậu ta lúc này hoàn toàn khác so với trước đây, cậu ta u ám bảo: “Nếu bây giờ tôi gọi người đến, đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?”

Mặt Minh Thư tái mét, cố gắng hết sức che giấu sự hoảng sợ của mình.

Cảnh Song đã nhìn thấy, nhưng lại chọn nói dối ở trước mặt dân làng…

Vậy bây giờ cậu ta đang đe dọa mình à?

“Hừ.” Cảnh Song nhìn Minh Thư bằng ánh mắt đầy ghét bỏ và có chút chán ghét, “Nếu không muốn chết thì hãy rời khỏi làng Tương Khẩu càng sớm càng tốt.”

Vừa nói xong, cậu ta lập tức quay người đi về phía đám đông, để Minh Thư ở lại một mình.

Minh Thư siết chặt lòng bàn tay, lông mi khẽ run lên.

Khi Cảnh Song rời đi, hệ thống nhắc nhở độ hảo cảm của NPC đã được cập nhật.

Nhất định độ hảo cảm của Cảnh Song lại giảm xuống… Minh Thư mở danh bạ ra, vẻ mặt đờ đẫn.

[Tên: Cảnh Song]

[Giới tính: Nam]

[Tuổi: Tìm hiểu thất bại]

[Thân phận: Tìm hiểu thất bại]

[Độ hảo cảm : -20 (full 100)]

[Thích: Chờ khám phá]

[Ghét: Chờ khám phá]

[Đặc điểm: Chờ khám phá hoặc khi độ hảo cảm 70% sẽ mở khóa.]

Cậu nhớ hồi đưa mình mấy quả nho thì độ hảo cảm của Cảnh Song là -25, vậy đây là… tăng 5 điểm?

Nhưng Cảnh Song vừa mới bảo cậu rời khỏi đây…

Minh Thư hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, đi tìm cái bẫy gấu cuối cùng.

Dù thế nào đi nữa, đúng là Cảnh Song đã không vạch trần cậu trước mặt dân làng. Ưu tiên hàng đầu là hoàn thành nhiệm vụ phụ trước.

Trước lạ sau quen, lần thứ ba Minh Thư đã có thể giấu nhẹm bẫy gấu bị phá mà không hề thay đổi sắc mặt, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy lời nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành.

Nhiệm vụ này đơn giản hơn nhiều so với dự đoán của Minh Thư. Dân làng mang theo tổng cộng hơn mười cái bẫy thú, nhưng cậu chỉ cần phá hủy ba cái, không cần đợi tới khi bầy sói tập kích ngôi làng mới được tính hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi Minh Thư làm xong tất cả những điều này, cậu xác nhận không ai chú ý đến hành động của mình, hái một bông hoa cam nhỏ bên đường rồi quay lại với mọi người.

Tất cả bẫy thú đã được giăng sẵn, bẫy thú đều được che kín dưới lớp lá rụng, chỉ cần không nhìn thấy, bọn họ sẽ không gạt lá rơi kiểm tra, một dân làng đi một vòng kiểm tra: “Được rồi, không vấn đề gì.”

Chú Cảnh mắng Cảnh Song chạy lung tung, những người khác thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về. Nguyên Sâm nhìn Minh Thư muộn màng trở về: “Cậu đi đâu vậy?”

Minh Thư bước đến gần và đưa bông hoa trên tay cho hắn.

Cậu định lấy hoa làm cái cớ, tiện thể cày độ hảo cảm của Nguyên Sâm.

Thế nhưng, Nguyên Sâm nhìn bông hoa trong tay Minh Thư nhưng không nhận, chỉ ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn lên.

Ngoại trừ lần đầu tiên gặp Minh Thư, hầu như Nguyên Sâm chỉ im lặng, chưa bao giờ nói một lời dư thừa nào, hơn nữa, hai ngày nay hắn lo lắng cho sự an toàn của ngôi làng, cho nên khi ra tay hắn tỏ ra rất thờ ơ không cười thì nhìn càng lạnh lùng hơn.

Tim Minh Thư đập thình thịch, cậu nắm chặt bông hoa trong tay.

Chẳng lẽ Nguyên Sâm phát hiện cái gì, bắt đầu nghi ngờ?

Nhưng Nguyên Sâm chỉ dặn dò: “Trong rừng rất nguy hiểm, đừng chạy lung tung.” Lời này gần như giống hệt lời bác Cảnh nói với Cảnh Sương ban nãy, trong mắt hắn, Minh Thư giống như một cậu nhóc 10 tuổi cần được bảo vệ mọi lúc.

Hắn vẫn không nhận bông hoa từ tay Minh Thư mà quay sang nói chuyện với người khác.

Minh Thư chậm rãi rút tay lại, bỗng trước mắt có gì đó vụt ngang.