Ôn Nguyên Thất vẫn còn chìm đắm trong nỗi buồn kế hoạch bị phá sản, vì muốn phối hợp với bầu không khí cậu đành miễn cưỡng nhếch môi, rồi im lặng quay về văn phòng.
Cửa đóng lại, ba nhân viên nhìn nhau, Lý Phong Niên hơi khó hiểu: "Sao cửa hàng trưởng trông lại không vui lắm thế?"
Đường Giác Cảnh khoanh tay, cái mũi sắp vểnh lên tới trời: "Cái này mới là gì chứ, đây chỉ là lời cảnh cáo thôi, sau này cửa hàng trưởng nhất định còn làm lớn hơn nữa."
Điều này đã mở ra suy nghĩ cho Lý Phong Niên, cậu ấy ghé sát lại, nghiêm túc hỏi: "Sao lại nói thế?"
"Còn trẻ như vậy đã làm cửa hàng trưởng, một là gia đình có quyền có thế, đi cửa sau, hai là có thiên phú cực cao, mà cửa hàng trưởng của chúng ta vừa đến đã có thể phá vỡ hàng phòng ngự của tên Trọc Chiếm kia, khách hàng cũng đông hơn, có năng lực như vậy chứng tỏ cậu ấy nhất định là loại thứ hai!" Đường Giác Cảnh thần bí nói: "Cửa hàng trưởng nhất định đã lên một loạt kế hoạch trước khi đến, đây chỉ là bước đầu tiên, sau này còn rất nhiều, đoán chừng có thể đưa cửa hàng lên vị trí số một!"
Đường Giác Cảnh nói chắc như đinh đóng cột, Lý Phong Niên cũng bị tẩy não: "Cậu nói đúng, bây giờ ăn mừng còn quá sớm, chúng ta phải học tập cửa hàng trưởng, thắng không kiêu!"
Đây là phân đoạn mà thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết yêu thích nhất, suy nghĩ của hai người dần lan man, tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh đặc sắc, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng đang đóng kín, càng thêm mong chờ động thái tiếp theo của Ôn Nguyên Thất.
Ôn Nguyên Thất ở trong phòng đột nhiên thấy ớn lạnh, nhịn không được hắt hơi một cái.
? Ai đang nói xấu sau lưng mình thế?!
…
Hệ thống thương chiến im lặng ba ngày, cho Ôn Nguyên Thất cơ hội được thở một hơi, nhưng ngay khi cậu lơ là cảnh giác thì nó bỗng đưa nhiệm vụ.
[Mục tiêu mới đã xuất hiện, sao có thể dậm chân tại chỗ, a a a~ mau động cái não nhỏ của cậu chút đi, cho đối thủ của cậu nếm mùi, để ông ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, tiền cũng kiếm được ít hơn!]
[Thời hạn nhiệm vụ là ba ngày, nhớ kỹ là sử dụng thẻ kỹ năng nha.]
Ôn Nguyên Thất nhận nhiệm vụ xong nhưng chẳng có ý tưởng gì, cho đến khi cậu và các nhân viên cùng nhau ăn sáng.
Tô Nghệ Hinh lớn tuổi hơn ba người bọn họ, sau khi xem dự báo thời tiết xong liền ân cần nhắc nhở một câu: "Sắp có đợt không khí lạnh tràn về, nhiệt độ sẽ giảm xuống âm độ, mọi người nhớ mặc thêm áo ấm, đừng để bị cảm lạnh."
Đường Giác Cảnh mau chân lẹ tay, vừa dọn bàn vừa ngọt ngào nói: "Vâng, cảm ơn chị Tô đã nhắc nhở."
Ôn Nguyên Thất ngẩn người vài giây, đột nhiên túm lấy tay áo Đường Giác Cảnh: "Nhiệt độ giảm xuống âm độ thì có đóng băng không?"