Sau Khi Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Bị Khóa Lại Với Hệ Thống Thương Chiến

Chương 10

"Tôi biết lượng công việc sẽ rất lớn, hay là như vậy đi, tôi sẽ tìm người khác đến giúp cậu." Vừa dứt lời, Tôn Bảo Phong đã thấy một nhân viên khác chạy tới, mắt ông ta sáng lên, gọi ngay: "Nhanh lên, đến giúp dọn kho."

"Còn viên xương không, khách đang cần gấp." Nhân viên kia cũng lên tiếng.

Hai giọng nói chồng lên nhau, bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo.

Còn nhân viên dọn kho lúc nãy vừa nghe thấy chữ "viên xương" liền trợn trắng mắt, khóe miệng giật giật, như thể sắp sửa biến hình.

Tôn Bảo Phong vội vàng đỡ anh ta, gào lên với mong muốn sống sót mãnh liệt: "Không bán, cậu gọi thêm hai người nữa đến đây, cùng nhau dọn kho."

Nhân viên kia ngẩn người.

Viên xương rất được ưa chuộng, ngày nào cũng bán được rất nhiều, lượng hàng tồn kho cũng nhiều nhất, bây giờ không bán thì chẳng khác nào đuổi khách.

Hơn nữa bây giờ đang là lúc khách đông nhất, nhân viên trong cửa hàng không đủ, vì thế không thể nào xoay sở kịp, bây giờ lại phải điều thêm hai người đi dọn kho thì chắc chắn sẽ không thể tiếp đón khách chu đáo, sẽ tạo ấn tượng xấu.

Hai cái cộng lại sẽ khiến doanh thu hôm nay chắc chắn sẽ giảm mạnh, điều này cũng ảnh hưởng đến thành tích của Tôn Bảo Phong, quả thực muốn mạng sống của tên chủ mê tiền này mà.

Nhìn vẻ mặt đau khổ đến méo mó của Tôn Bảo Phong, nhân viên kia sợ đυ.ng chạm đến ông ta, lập tức quay đi gọi người.

Sau khi mọi người tập trung đông đủ, ba nhân viên cộng thêm Tôn Bảo Phong, họ nhìn kho hàng chất đầy thùng giấy thì đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Ban đầu Tôn Bảo Phong còn khoanh tay đứng một bên, chỉ có miệng là hoạt động, sau đó ông ta sốt ruột không chịu được nên liền xắn tay áo chuyển được vài thùng, ngay sau đó đã mệt đến thở hổn hển, nằm vật lên thùng giấy, như con cá mặn sắp bị phơi khô vậy.

Ba nhân viên vốn đã mệt như chó nên cũng chẳng muốn động tay động chân, nhìn thấy Tôn Bảo Phong thì càng thêm bực bội, lạnh lùng buông lời mỉa mai, khiến Tôn Bảo Phong xấu mặt.

Bọn họ vất vả suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được hai thùng hàng hết hạn kia, các mặt hàng khác cũng được sắp xếp lại theo thứ tự thời gian.

Tóc của Tôn Bảo Phong rối tung hết cả lên, mệt muốn chết, còn bị nhân viên ghét bỏ, cảm thấy uy nghiêm của mình với tư cách là cửa hàng trưởng bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì trong lòng vô cùng bực bội, lúc nhìn thấy doanh thu thì mặt mũi càng thêm tối sầm.

Sao lại ít như vậy!

Không chỉ vậy, ông ta còn trơ mắt nhìn khách hàng thất vọng rời khỏi cửa hàng của mình, quay sang cửa hàng đối diện.

!!!

Nếu bây giờ ông ta còn chưa nhận ra vấn đề, thì chi bằng nhét thẳng đầu vào thùng rác cho rồi.

Ông ta vừa định mang hai thùng thực phẩm hết hạn này qua đó thì hai thùng giấy này lại xuất hiện trong kho của mình, chắc chắn là bên kia làm rồi!

Tôn Bảo Phong đập mạnh tay xuống bàn, cái gì cũng kệ hết, bước từng bước hùng hùng hổ hổ, nhất định phải đi hỏi cho ra lẽ.

. . .

Ôn Nguyên Thất đã trở lại từ sớm, sau khi cậu quan sát một lúc thì trên đầu liền hiện lên một dấu hỏi lớn.

Lượng khách không hề ít, cũng không đến mức nghiêm trọng như nhân viên nói. . . Chẳng lẽ là do cậu quá thiếu hiểu biết sao?

Vì có quá nhiều việc nên hai sinh viên làm thêm cũng đã đến cửa hàng, bận đến mức chân không chạm đất.

Đây là lần đầu tiên trong ba tháng qua họ có cảm giác này.

Đường Giác Cảnh vui vẻ tiến đến bên cạnh Ôn Nguyên Thất: "Cửa hàng trưởng vừa đến thì khách đã đông lên rồi, giỏi quá, nói không chừng chúng ta cố gắng thêm chút nữa, cửa hàng có thể vượt qua vị trí thứ hai từ dưới đếm lên đó!"

Ôn Nguyên Thất dở khóc dở cười: "Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi đâu phải thần tài, có thể đem tài lộc về đâu."

"Cửa hàng trưởng cậu đừng khiêm tốn nữa, tôi biết cậu đã lén sang bên đối diện một chuyến rồi." Đường Giác Cảnh nháy mắt với Ôn Nguyên Thất.

Ôn Nguyên Thất không hiểu ý cậu ấy, ngơ ngác hỏi: "Liên quan gì đến chuyện này?"

Đường Giác Cảnh ghé sát tai cậu, hạ giọng nói: "Có rất nhiều người đến từ phía đối diện, nghe nói là bên kia hết hàng, không mua được."

Đúng lúc này, bên tai Ôn Nguyên Thất cũng vang lên tiếng thông báo quen thuộc.

[Chúc mừng ký chủ đã khiến tổn thất của đối phương tăng lên, đánh giá nhiệm vụ đầu tiên được nâng lên cấp A, cộng thêm năm điểm tích lũy và tặng thêm một thẻ kỹ năng.]

[May mắn đến rồi, chúc cậu may mắn, chúc cậu vạn sự như ý, ngày nào cũng vui vẻ! Nhưng phạm vi sử dụng vẫn rất hạn chế, đừng trách người ta keo kiệt, là do cậu cần cố gắng hơn nữa nha.]

Nghe nhiều lần như vậy, Ôn Nguyên Thất đã gần như miễn nhiễm, cũng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, trên mặt lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ thương chiến đã đạt cấp cao nhất, chẳng lẽ. . . Hệ thống thương chiến không ràng buộc người chơi, cậu thật sự có đầu óc và tiềm năng kinh doanh sao?

Ôn Nguyên Thất ngẩn người vài giây, nhìn Tôn Bảo Phong đang hùng hổ đi tới, đột nhiên nhận ra hiện thực.

Không, không phải, chuyện này không liên quan đến cậu, người có công lớn nhất là Tôn Bảo Phong mà.

Tất cả đều là nhờ Tôn Bảo Phong tặng quà tận tay, quà nhẹ nhưng tình nặng đấy!