Ở gian ngoài, người đến người đi, tiếng nói cười ồn ã. Khương Dao không để ý đến sự náo nhiệt đó, tiếp tục kéo Tống Mộ Vân xem bản thoại trong tay. So với lúc ban đầu yên tĩnh, giờ đây nàng vừa đọc vừa không ngừng mắng:
“Ai viết cái này vậy? Thật rác rưởi! Nam chính đối xử với nữ chính như thế, mà nữ chính vẫn có thể thích hắn được sao?”
“Có phải mắt nữ chính bị mù không? Sau này, ngươi tuyệt đối không được như thế. Nếu có nam tử nào dám khinh thường hay làm nhục ngươi, nhất định không được thích hắn!”
Khương Dao nhấn mạnh từng lời.
Tống Mộ Vân khó hiểu, không biết vì sao Khương Dao cứ nói những điều này. Nếu nói đến người từng khinh thường hoặc làm nhục nàng, chỉ có thể là Mộ Dung Thanh. Lẽ nào Khương Dao sợ nàng thích Mộ Dung Thanh?
Nhưng tại sao Khương Dao lại sợ? Chẳng lẽ Khương Dao… thích Mộ Dung Thanh?
Tống Mộ Vân mím môi suy nghĩ. Nếu bảo nàng trèo cao không nổi Mộ Dung Thanh thì Khương Dao và Mộ Dung Thanh càng không thể xứng đôi. Mộ Dung Thanh là loại người ngụy quân tử, làm sao xứng với một nữ tử vừa xinh đẹp vừa tốt bụng như Khương Dao?
Nàng nhớ lại những lần Khương Dao nhắc đến Mộ Dung Thanh và hỏi liệu nàng có thích hắn không. Hẳn là Khương Dao sợ nàng có tình cảm với Mộ Dung Thanh. Nhưng nếu Khương Dao không thích hắn, thì tại sao lại lo lắng như vậy?
Tâm trí Tống Mộ Vân rối bời, nhẹ nhàng cắn môi, tinh thần hoảng hốt càng nghĩ càng cảm thấy Mộ Dung Thanh không xứng với Khương Dao. Nàng cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt trở nên mơ hồ.
Khương Dao nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt trắng như tuyết của nàng hỏi:
“Ngươi làm sao vậy? Nghĩ gì thế?”
Không phải đang nghĩ đến Mộ Dung Thanh đấy chứ? Như thế là không được.
Tống Mộ Vân giật mình tỉnh lại, ánh mắt vẫn còn mờ mịt. Sau một lúc, nàng nghiêm túc nói:
“Khương tiểu thư, ta sẽ không bao giờ thích một người như hắn.”
Dù Khương Dao có thích Mộ Dung Thanh hay không, nàng cũng phải tỏ rõ lập trường để Khương Dao không hiểu lầm rằng nàng muốn tranh giành.
Thái độ nghiêm túc của Tống Mộ Vân khiến Khương Dao nhẹ nhõm. Nàng mỉm cười, đưa tay xoa đầu Tống Mộ Vân, giọng dịu dàng pha chút yêu chiều:
“Nghe lời.”
Tống Mộ Vân sững sờ, hơi nghiêng đầu, hai má đỏ bừng. Nàng quay đầu đi, không nói gì thêm.
Đến trưa, Khương Dao từ ghế đứng dậy, giãn tay chân cứng đờ, rồi kéo Tống Mộ Vân:
“Ta đi gọi chút đồ ăn, ngươi ở đây chờ ta.”
“Khương tiểu thư muốn ăn gì? Để ta đi gọi cho.”
Tống Mộ Vân vội bước theo, nhưng bị Khương Dao lắc đầu từ chối:
“Không cần, ngươi cứ ngồi đây chờ là được.”
Khương Dao ra ngoài, tiện tay gọi món mình muốn ăn. Thấy người phụ trách bếp nhanh nhẹn gật đầu và đi chuẩn bị, nàng hài lòng quay lại phòng.
Khi vừa đến cửa, Khương Dao phát hiện cửa phòng của Tống Mộ Vân đang mở. Bên trong, giọng nói châm chọc của Mộ Dung Thanh vang lên:
“Tống tiểu thư thật lợi hại, trước thì bám vào ta, giờ lại bám vào người khác. Đến nhạc phường mà cũng nghĩ mình là nữ tử trong sạch sao? Hay đây là cách Tống đại nhân dạy ngươi?”
Khương Dao nghe mà muốn đảo mắt đến tận trời cao. Nàng định bước vào mắng cho Mộ Dung Thanh một trận, thì bất ngờ nghe thấy tiếng "bốp" vang lên.
Nàng hoảng sợ, nghĩ rằng Mộ Dung Thanh dám ra tay với Tống Mộ Vân. Vội vàng chạy vào, Khương Dao nhìn thấy Mộ Dung Thanh đang ôm nửa bên mặt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Tống Mộ Vân.
Trong lòng Khương Dao đột nhiên thấy thoải mái lạ thường.
Sự xuất hiện của nàng khiến cả hai người giật mình. Mộ Dung Thanh nhìn Tống Mộ Vân rồi nhìn Khương Dao, cuối cùng tức tối quát lên:
“Ngươi dám đánh ta! Có biết mạo phạm hoàng tử sẽ phải chịu tội gì không?”
Tống Mộ Vân phớt lờ hắn, ánh mắt lại dừng trên người Khương Dao. Trong đôi mắt nàng thoáng hiện nét ủy khuất, nhưng nhanh chóng biến mất.
Khương Dao liếc nhìn Mộ Dung Thanh, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Người này thật biết diễn, bên ngoài thì một kiểu, vào Nguyệt Thượng Phường lại là một kiểu khác hẳn.
Thay đổi sắc mặt nhanh đến mức khiến người khác không khỏi ngạc nhiên.
Thôi đi, ta chẳng muốn để ý đến hắn.
Khương Dao đưa tay, lười biếng vẫy Tống Mộ Vân lại gần.
Tống Mộ Vân lập tức chạy từng bước nhỏ đến bên nàng, đôi mắt đẫm sương mù nhìn nàng đầy tủi thân, cứ như vừa bị ai đó ức hϊếp. Ánh mắt đó khiến Khương Dao cũng phải mủi lòng một chút.
Mộ Dung Thanh tức giận, chỉ tay vào Khương Dao: "Ngươi tại sao cũng ở đây!"
Khương Dao tùy tiện giữ lấy tay Tống Mộ Vân, dẫn nàng đến bàn rồi ngồi xuống. Giọng điệu ung dung, nàng nói: "Ngươi tới được thì ta vì sao không thể? Nói xem, chuyện gì xảy ra?"
Nói vậy, nhưng ánh mắt nàng lại hướng về phía Tống Mộ Vân.
Tống Mộ Vân mím môi, khẽ giọng trả lời: "Hắn mắng ta, còn mắng cả phụ thân ta."
Sắc mặt Mộ Dung Thanh lạnh đi, quay sang Khương Dao, gằn giọng: "Ngươi không thấy là tiện nhân này đánh ta trước sao?!"
Khương Dao từ từ nhíu mày. Mấy người viết thoại bản đều làm sao vậy? Chưa bao giờ biết chọn nam chính sao? Một kẻ mở miệng toàn lời thô tục thế này mà cũng có thể làm nam chính được sao?
Nội tâm nàng thoáng dâng chút khó chịu, nhưng vẫn giữ giọng nói chậm rãi, lười nhác: "Nhưng rõ ràng là ngài không nói tiếng người trước, đúng không?"
Mộ Dung Thanh: ???
Khương Dao đang nói gì vậy?
"Khương Dao, ngươi uống nhầm thuốc sao!"
Hắn không ngờ nàng dám nói hắn không nói tiếng người. Khương Dao điên rồi sao?!