Bộ áo giáp ngoài các diễn viên cần mặc được đặt ở giữa sân, bề ngoài còn được thiết kế đặc biệt với các thiết kế nhỏ rất tỉ mỉ. Bộ phim này đã bắt đầu được chuẩn bị từ trước khi chọn diễn viên, từ sắp xếp địa điểm đến thiết kế trang phục đều rất chăm chút.
Bao gồm cả trọng lượng của bộ áo giáp ngoài, vì được làm bằng thép nên nó cũng khá nặng.
Sau khi luyện tập cả buổi chiều, Úc Thời Thanh cởi bộ áo giáp ra dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác, quần áo của anh gần như ướt đẫm mồ hôi.
Trong phim, anh vào vai quân nhân tiêu biểu nhất, thế nên được huấn luyện viên đặc biệt quan tâm, tất cả lệnh đều gấp đôi thời gian so với các diễn viên khác và phải hoàn thành nhanh chóng.
Nhϊếp ảnh gia chịu trách nhiệm quay video hậu trường đang tập trung quay Giang Ngu, ống kính lia về phía Úc Thời Thanh suýt ngã gục, nhắm vào đạo diễn Nhan Hồng Vận và Vũ Vinh đang bước nhanh tới.
Buổi chiều Vũ Vinh không tham gia huấn luyện, lúc đi ra cậu ta vênh váo đắc ý, lúc trở về thì cả người đầy bụi đất. Lúc nhìn thấy Giang Ngu và Úc Thời Thanh, mặt cậu ta hết đỏ lại trắng, ánh mắt tránh né, chỉ sợ đối mặt với hai người.
Có thể thấy được lần này núi dựa Giải trí Thanh Nguyên của cậu ta không thể làm chủ cho cậu ta.
Có thể thấy Nhan Hồng Vận vốn đến đây để thảo luận về kịch bản, lúc anh ấy thấy dáng vẻ của Úc Thời Thanh thì giật nảy mình: "Thầy Úc?”
Giang Ngu đưa chai nước suối trong tay mình cho Úc Thời Thanh để anh bổ sung nước.
Nhìn thấy Nhan Hồng Vận, cậu cau mày nói: "Đạo diễn Nhan, lượng huấn luyện của Úc Thời Thanh quá lớn.”
Nhan Hồng Vận cũng không ngờ sẽ thành thế này, anh ấy xin lỗi: "Vậy chúng ta dựa theo tiêu chuẩn bình thường thôi.”
Nhưng Úc Thời Thanh nói: "Không cần. Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, kiểu gì cũng sẽ quen thôi.”
Giang Ngu dìu anh đứng dậy, nghe vậy thì cậu càng nhíu mày chặt hơn: "Anh điên rồi à? Cơ thể anh hoàn toàn không chịu nổi.”
"Tôi tự biết rõ.”
Úc Thời Thanh nhìn cậu, thản nhiên nói: “Nếu đã làm thì phải làm tốt nhất. Tôi không thích bỏ cuộc giữa chừng.”
Giang Ngu cũng nhìn anh, cậu cau mày.
Cái này của Úc Thời Thanh không phải là biết chừng mực mà gọi là không quan tâm đến sức khỏe của bản thân.
Trong khoảng thời gian ở cùng nhau này, cậu đã nhìn ra được trong mắt Úc Thời Thanh dường như chỉ có diễn xuất. Ban ngày vào đoàn huấn luyện, tối về đọc kịch bản, trong cuộc sống của Úc Thời Thanh gần như không có thứ gì khác để trung hòa.
Cho dù là kính nghiệp thì trạng thái thế này cũng không hề lành mạnh.
Nhan Hồng Vận vội chạy tới hòa giải: "À thì, thầy Úc, thầy Giang lo lắng cũng đúng, còn nửa tháng nữa chúng ta quay chính thức rồi, nếu như lúc này mà cậu bị bệnh thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim mất.”
Không đợi Úc Thời Thanh lên tiếng, anh ấy nói tiếp: "Thế này đi, chúng ta đều lui một bước, đổi thành 1.5 lần, thế này tôi thấy vừa đủ.”
Úc Thời Thanh còn chưa đồng ý mà Giang Ngu đã nói: "Có thể thử một chút.”
Vũ Vinh đứng sau lưng Nhan Hồng Vận, cậu ta liếc trộm Úc Thời Thanh một chút, nhớ đến những gì anh đã nói, biểu cảm cậu ta trở nên phức tạp.
Một diễn viên hết thời thôi mà, có cần phải rắc rối thế không?
"Vậy hôm nay đến đây thôi.” Nhan Hồng Vận đưa kịch bản mới in ra cho Úc Thời Thanh: “Cách xây dựng nhân vật không thay đổi nhiều, cậu xem trước rồi chờ bản thảo cuối cùng nhé.”
Úc Thời Thanh vươn tay ra nhận: "Cảm ơn.”
Sau khi chào hỏi nhân viên, anh và Giang Ngu cùng lên xe trở về khách sạn.
Lúc xuống xe, Giang Ngu nhìn Úc Thời Thanh cầm ly nước, balo, một tay kẹp kịch bản rồi chuẩn bị đóng cửa xe.
Cậu chỉ có thể bước tới một bước, đây không biết là lần thứ mấy cậu nhặt chiếc điện thoại bị anh bỏ quên trên ghế.
Cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu Úc Thời Thanh cảm ơn cậu: "Cảm ơn.”