Đúng vậy, nếu hôm nay người bị ép nhường chỗ không phải là Lăng Miểu mà là chính bọn họ, e rằng ai cũng sẽ thấy uất ức.
Cùng là đệ tử nội môn, tại sao Lăng Vũ lại được nhận tài nguyên gấp ngàn lần người khác? Nếu họ cũng có được điều đó, biết đâu mười lăm tuổi đã Trúc Cơ rồi?
Tư Đồ Triển đường đường là một tông chủ, mấy ai dám chống lại lời lão, huống hồ đối phương chỉ là một tiểu nha đầu mười tuổi. Trong lòng lão lửa giận cuộn trào, không cách nào kiềm chế được.
“Ngỗ nghịch!”
Tư Đồ Triển quát to một tiếng, uy áp như sóng dữ ập về phía Lăng Miểu. Một thân thể nhỏ bé như nàng sao có thể chịu nổi, lập tức bị cuốn bay về phía một cây cột trong đại điện.
Một ngụm máu tanh trào lên cổ họng.
Lăng Miểu bật cười khẽ, ổn định thân hình, đầu lưỡi liếʍ quanh môi, đem máu nuốt trở lại miệng.
Cơn tức cũng theo đó mà bùng lên.
“Xin lỗi nhé, tính ta là loại thà chết không khuất phục, có giỏi thì đánh chết ta đi. Ta thật muốn xem xem, một lão già mấy trăm tuổi như ngươi có dám vì một vị trí đệ tử thân truyền mà ra tay gϊếŧ chết một đứa trẻ mười tuổi hay không.”
Nàng không hề sợ hãi, thẳng thắn đối mặt với ánh mắt của Tư Đồ Triển.
“Cái gì của ta, thì chính là của ta. Muốn cướp, cứ trục xuất ta khỏi tông môn là được.”
Dù sao mục tiêu của nàng vốn cũng là bị đuổi khỏi tông môn, chỉ là bản tính của nàng không phải loại cam chịu nuốt nhục.
Những đệ tử đang vây xem xung quanh đều bị chấn động.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người dám đối đầu trực diện với tông chủ như vậy. Mà người đó lại là Lăng Miểu, người mà trước nay họ vẫn xem thường!
Trong lòng Trình Cẩm Thư lúc này cũng có chút phức tạp.
Hắn đoán Lăng Miểu nổi giận như vậy là vì không chịu được chuyện hắn thích Lăng Vũ. Nhưng dù sao thì một kẻ có linh căn tạp nham như nàng, cũng không nên tự mình chuốc lấy nhục.
"Tốt lắm, tốt lắm."
Tư Đồ Triển nghe xong lời Lăng Miểu thì tức đến bật cười, hận không thể dùng ánh mắt xé xác nàng ra tại chỗ.
"Đồ trẻ con ngu dốt, tuổi còn nhỏ mà đã xấu xa như thế, chẳng qua là dựa vào việc phụ thân ngươi là đại trưởng lão nhưng ta nói cho ngươi biết, đáng tiếc thay, hôm nay đến cả phụ thân ngươi cũng không bảo vệ được ngươi!"
Bên cạnh, đại trưởng lão đúng lúc lên tiếng.
"Tông chủ, không cần nể mặt ta, ngài cứ quyết định là được."