Sau khi về nhà, Khương Chi nhìn thấy đồ nhà họ Tống tặng.
Lữ Nhược Lan đi theo phía sau cô vẫn lải nhải “Chi Chi, rốt cuộc thì con đã làm cái gì? Không cần biết con đã làm gì, vẫn nên nhân lúc còn sớm mà thu tay lại đi, tránh sau này xảy ra chuyện…”
Bà ta không tin Khương Chi thật sự có năng lực lợi hại gì đó, kể cả Khương Hồng Xương cũng vậy.
Sau khi người nhà họ Tống rời đi, hai vợ chồng vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc Khương Chi đang âm thầm giở trò gì.
Còn cảm thấy, Khương Chi làm như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị cắn trả, đến lúc đó e rằng còn liên lụy đến nhà họ Khương bọn họ.
Sao Khương Chi có thể không hiểu bọn họ đang suy nghĩ chuyện gì? Nhưng cũng lười nói nhiều về chuyện này.
Dù sao cho dù có nói, bọn họ cũng sẽ không tin.
Bởi vì bọn họ cũng không để ý đến suy nghĩ của đứa con gái ruột thịt này, so với lời cô nói, cũng chỉ coi lời nói của Khương Thấm như thánh chỉ.
Ở trong mắt bọn họ, lời Khương Chi nói không kém đánh rắm là bao nhiêu.
Cho nên, cô trực tiếp quay đầu trở về phòng, chỉ để lại một câu, “Xảy ra chuyện không phải tốt hơn sao, đến lúc đó không phải có thể để tôi đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Khương rồi sao?”
Lữ Nhược Lan sửng sốt, nhìn bóng lưng của cô nhất thời nghẹn lời.
Ài, đứa nhỏ này quả nhiên không dễ ở chung, dù sao cũng không phải là đứa được nuôi lớn ở bên cạnh từ nhỏ. Bà ta vẫn nên đi nói chuyện với Thấm Thấm thì hơn…
Mà sau khi Khương Thấm nghe thấy hành động của người nhà họ Tống, cũng có chút ngồi không yên.
“Thấm Thấm, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Người đại diện quan tâm hỏi.
Sắc mặt cô ta trầm trọng mà đứng lên, “Em phải về nhà một chuyến, chị Liêu, chị giúp em xin đoàn phim nghỉ ba ngày nha, cứ nói sức khỏe của em không thoải mái.”
“Được… Vậy để chị gọi xe đến đưa em về?” Liêu Viên bất đắc dĩ, nhưng các phương diện đều nhân nhượng vị thiên kim tiểu thư này, dù sao cô ta cũng là đứa con gái được sủng ái nhất ở nhà họ Khương, còn có anh hai làm tổng giám đốc công ty giải trí.
Khương Thấm thản nhiên mỉm cười: “Ừ, cám ơn chị, chị Liêu.”
……
Nghe nói Khương Thấm muốn trở về nghỉ ngơi vài ngày, Lữ Nhược Lan vội vàng gọi đầu bếp làm một bàn món ngon phong phú nghênh đón, tất cả đều là món Khương Thấm thích ăn.
Khương Yến Lễ và Khương Chiêu Vũ cũng đặc biệt về nhà sớm hơn, chỉ vì để Khương Thấm vừa về là có thể nhìn thấy bọn họ.
Xe của Khương Thấm đã sắp về đến, Lữ Nhược Lan tranh thủ thời gian nói với trên lầu, “Chi Chi, chị con sắp về đến rồi, con mau xuống đi!”
Khương Chi ở trong phòng không nhanh không chậm rời khỏi buổi livestream, kéo dép lê đi xuống.
“Ba mẹ, anh cả, anh hai!” Khương Thấm xuống xe, tươi cười rạng rỡ ôm từng người một cái.
Sau khi nhìn thấy Khương Chi chậm rãi đi đến, còn cố ý tiến lên, giữ chặt tay cô.
“Chi Chi, vài ngày không gặp, chị rất nhớ em!”
“Ồ.” Sắc mặt Khương Chi vẫn không chút thay đổi.
Khương Thấm: “Con còn mang về chút đặc sản ở chỗ đoàn phim, mỗi người đều có phần!”
Thế nhưng so sánh ra, thứ đưa cho Khương Chi là không đáng tiền nhất. Nhưng cô ta không nói, ai có thể nhìn ra được chứ?
Lữ Nhược Lan vui vẻ lôi kéo cô ta vào trong phòng: “Đói bụng rồi nhỉ, đồ ăn ở đoàn làm phim có ngon cũng chỉ có như vậy, vẫn là ở nhà tốt nhất, lần này phải bồi bổ cho con thật tốt. Muốn ăn món gì thì cứ nói, mẹ bảo đầu bếp làm cho con.”
Khương Thấm bật cười: “Mẹ, con đang quay phim, còn phải giữ dáng nữa.”
“Vậy trước khi về đoàn làm phim thì ăn hai ba bữa lành mạnh, còn trước đó thì không được để cho bụng đói.” Vài ngày không gặp, trong mắt Lữ Nhược Lan cũng chỉ có một mình Khương Thấm.
Khương Yến Lễ và Khương Chiêu Vũ cũng không thèm để ý, bởi vì bọn họ đã quen từ lâu rồi.