Tất cả mọi người đều cười phá lên, như thể đang ở một thế giới khác.
Bạc Lỵ lại xây dựng tâm lý thêm lần nữa, cuối cùng cũng lấy hết can đảm mở miệng: “Cậu đoán xem, hôm nay tôi đã thấy gì trong kho?”
Không có phản hồi.
“— Tiêu bản thai nhi của Emily.”
Vẫn không có phản hồi.
Ánh mắt Eric cũng không có bất cứ thay đổi nào, dường như không hề dao động.
Cậu ta hoàn toàn không có hứng thú với sống chết của thai nhi Emily.
Bạc Lỵ rất rõ ràng điểm này, cô nói vậy, chỉ là để dẫn dắt đến —
“Gã quản lý vì một chút lợi ích cỏn con mà không tiếc phạm phải trọng tội phá thai. Cậu cảm thấy, với tính cách của mình, gã thật sự sẽ thả Emily đi, thả bất cứ ai trong số chúng ta đi sao?”
Eric vẫn không hề dao động.
Bạc Lỵ không bỏ cuộc, cô mím môi, tiếp tục thêm vào tiền vốn.
“Nếu tôi đoán không sai, anh trai của Emily, rất có khả năng là một ‘thợ săn quái dị’, một người trung gian, chuyên buôn bán những người như chúng ta.”
Hai chữ “quái dị”, cuối cùng cũng khiến ánh mắt cậu ta có chút thay đổi cực kỳ nhỏ.
Ánh mắt cậu ta di chuyển xuống, giống như một tảng đá lạnh lẽo và thô ráp đè lên mặt cô, chà xát lên xuống, chà xát —
Bạc Lỵ bị cậu ta nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, hai má bỏng rát đau nhói, cố gắng bình tĩnh tiếp tục nói:
“Gã quản lý đã chế thai nhi của Emily thành tiêu bản. Có lẽ, gã đã nếm được vị ngọt, muốn chế cả chính Emily thành tiêu bản.”
“Cậu có từng nghĩ đến, nếu gã phát hiện ra, tiêu bản của Emily còn đáng giá hơn cả bản thân cô ấy, thì sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Bạc Lỵ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, không hề né tránh nhìn vào mắt cậu ta: “— Cậu, tôi, đều sẽ bị biến thành tiêu bản, tiêu bản trong viện bảo tàng.”
Có một khoảnh khắc, ánh mắt cậu ta lạnh lẽo đến mức như muốn xé toạc da cô ra.
Cô sắp thuyết phục được cậu ta rồi.
Đây là một nước cờ mạo hiểm, may là cô không chỉ có một con át chủ bài.
Bạc Lỵ nghe thấy nhịp thở của mình nhanh hơn, máu dồn lên mặt ù ù bên tai.
Cô không nói rõ được đây là sợ hãi hay hưng phấn, hưng phấn vì sắp được ăn cả ngã về không.
“Cậu nghĩ xem, một khi mặt nạ của cậu bị tháo xuống —”
Câu này còn chưa nói xong, bóng tối đã bao phủ lên người cô.
Eric cúi người xuống, ánh mắt sau lỗ mắt không còn thờ ơ đờ đẫn nữa, mà là sự căm phẫn khiến người ta kinh sợ.
Sau chiếc mặt nạ trắng, tiếng thở dốc ngột ngạt và nặng nề, như tiếng rắn bị đe dọa rồi rít lên.
Cậu ta bóp cổ cô, cấm cô nói tiếp.
Tim của Bạc Lỵ đập nhanh hơn, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến, khiến trước mắt cô trở nên tối sầm, mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng.
Nhưng cô phải nói tiếp: “Cậu nghĩ xem, mặt nạ của cậu bị tháo xuống — đầu bị phong kín trong lọ tiêu bản, đặt trong viện bảo tàng — tất cả mọi người đều nhìn cậu, nhìn khuôn mặt không đeo mặt nạ của cậu —”
Còn chưa dứt lời, lực đạo trên tay cậu ta đột nhiên tăng thêm.
Bạc Lỵ gần như có thể nghe thấy tiếng cổ mình phát ra tiếng giòn tan không chịu nổi sức nặng.
Tiếng hít thở của cậu ta cũng trở nên nặng nề hơn, hệt như cuồng phong bão táp nổi giận, từng đợt từng đợt đánh vào chiếc mặt nạ trắng.
“Tôi biết cậu không muốn thấy cảnh tượng đó —” Dưỡng khí dần trở nên loãng, Bạc Lỵ cố gắng hít thở, giữ cho giọng điệu rõ ràng, “Tôi cũng không muốn thấy cảnh tượng như vậy, cậu là người tài năng nhất mà tôi đã từng gặp... Tôi chưa bao giờ ghen tị với tài năng của ai, cậu là người đầu tiên khiến tôi ghen tị...”
“Tôi không muốn thấy cậu bị biến thành tiêu bản, tôi muốn cho mọi người thấy tài năng của cậu...”
Eric lại không buông cổ cô ra.
Cậu ta lạnh lùng nhìn sát cô, hoàn toàn không tin lý do thoái thác mà cô nói.
Dù biết cậu ta không dễ lừa như vậy, nhưng cô vẫn bị nhìn đến mức toàn thân lạnh run.
Bạc Lỵ không hề nghi ngờ, nếu cô tiếp tục miêu tả cảnh tượng cậu ta bị trưng bày, cậu ta sẽ không chút do dự bẻ gãy cổ cô.