Không gian xung quanh họ trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ, như thể mọi âm thanh của thiên nhiên đã biến mất hoàn toàn. Minh, Lan và Hà vẫn đứng chôn chân tại chỗ, mắt không rời khỏi quả cầu phát sáng lạ lùng. Ánh sáng từ quả cầu lúc này không chỉ rực rỡ mà còn mang theo một sức hút kỳ bí, như thể có một sức mạnh vô hình kéo họ lại gần hơn.
Người đàn ông đứng trước mặt họ, dáng người cao lớn, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả vũ trụ. Những sợi tóc bạc óng ánh dưới ánh sáng của quả cầu, nhưng điều khiến họ không khỏi rùng mình chính là biểu cảm không thay đổi của ông ta. Những lời ông ta nói vang vọng trong đầu họ, nhưng mỗi từ đều như ẩn chứa một phần bí mật mà họ chưa thể hiểu hết.
"Chìa khóa này không chỉ là một vật phẩm," người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm ấm như thể được tôi luyện qua hàng thế kỷ. "Nó là cánh cửa dẫn vào một thế giới khác. Một thế giới mà các người chưa bao giờ tưởng tượng ra."
Minh cảm thấy trong lòng một cảm giác lo lắng dâng lên. Những lời nói của người đàn ông giống như một lời cảnh báo mà họ không thể bỏ qua. Anh quay sang Lan và Hà, đôi mắt anh sắc bén, đầy quyết tâm.
"Chúng ta có thể không có sự lựa chọn nào khác," Minh nói, giọng anh kiên định. "Chúng ta đã đi quá xa rồi. Nếu không tiến về phía trước, chúng ta sẽ không bao giờ biết được sự thật."
Lan nhìn anh, ánh mắt cô đầy lo lắng nhưng cũng chứa đựng một niềm tin vào quyết định của Minh. Hà đứng phía sau, đôi bàn tay siết chặt lại, sự quyết đoán trong đôi mắt anh không kém gì Minh.
"Chúng ta sẽ đi," Lan cuối cùng lên tiếng, giọng cô mạnh mẽ hơn bao giờ hết. "Bất kể cái gì đợi chúng ta phía trước."
Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt ông ta ánh lên sự hài lòng, nhưng cũng ẩn chứa điều gì đó khiến họ không khỏi cảm thấy bất an.
"Quyết định của các người đã được đưa ra," ông ta nói. "Nhưng nhớ rằng, một khi các người đã bước qua cánh cửa này, không có đường quay lại."
Ông ta đưa tay ra, vẫy nhẹ về phía quả cầu đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cả ba người không chần chừ, tiến lại gần quả cầu. Ánh sáng từ quả cầu dường như vỗ về họ, nhưng cũng giống như một lời nguyền âm thầm hứa hẹn những điều không thể lường trước.
Khi họ chạm vào quả cầu, một luồng ánh sáng bùng lên mạnh mẽ, nhấn chìm mọi thứ trong một vệt sáng chói lọi. Một tiếng động vang lên, như một cánh cửa vũ trụ mở ra, và mọi thứ xung quanh họ bắt đầu xoay tròn, biến đổi.
Trong nháy mắt, họ cảm thấy như mình bị kéo vào một không gian khác, nơi mọi thứ đều lạ lẫm và đầy nguy hiểm. Không gian xung quanh họ không còn là thế giới mà họ đã biết. Thay vào đó, một không gian tối tăm, đầy những bóng ma kỳ quái đang vây quanh. Những hình thù kỳ lạ xuất hiện từ trong bóng tối, và họ có thể cảm nhận được cái lạnh từ chúng.
Minh và Lan theo bản năng lùi lại một bước, nhưng Hà thì không hề có ý định rút lui. Anh bước lên phía trước, ánh mắt sáng quắc, tay nắm chặt cây gậy. "Chúng ta không thể sợ hãi," anh nói, giọng anh kiên định. "Mọi thứ không phải lúc nào cũng như chúng ta tưởng."
Bất ngờ, một tiếng cười vang lên từ trong bóng tối. Những hình bóng kỳ dị dần dần hiện ra, nhưng chúng không phải là những sinh vật xấu xa. Ngược lại, chúng có vẻ như là những linh hồn đã từng sống ở đây, giờ đây bị mắc kẹt giữa hai thế giới. Một trong số chúng tiến đến gần họ, nó nhìn Minh và nói bằng một giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy quyền lực.
"Chào mừng các ngươi đã đến. Nhưng các ngươi đã đến quá muộn rồi."
Minh, Lan và Hà nhìn nhau, rồi quay lại nhìn sinh vật kỳ quái. "Đến quá muộn? Muộn cho cái gì?" Minh hỏi, cố gắng giữ sự bình tĩnh.
"Lẽ ra các ngươi phải đến trước," sinh vật đáp. "Chìa khóa mà các ngươi đã mở ra không chỉ dẫn đến cánh cửa, mà còn mở ra một cuộc chiến mà các ngươi không thể dừng lại."
Lan nhíu mày. "Cuộc chiến gì? Cuộc chiến giữa những ai?"
Sinh vật cười khẩy. "Cuộc chiến giữa kẻ muốn sống và kẻ muốn chết. Các ngươi chỉ là một phần trong ván cờ này. Một ván cờ mà không ai có thể quay lại, kể cả khi các ngươi đã hiểu hết tất cả."
Vậy là, họ đứng đó, đối diện với những điều chưa thể lý giải. Mỗi lời nói của sinh vật đều khiến họ cảm thấy mình đang lạc vào một mê cung không có lối thoát. Nhưng điều đó không khiến họ sợ hãi. Họ đã đi quá xa, không thể quay lại nữa.
"Chúng ta sẽ tiếp tục. Bất kể cái gì chờ đợi phía trước," Minh nói, giọng anh vững vàng, như một lời thề.
Lan và Hà đồng loạt gật đầu, quyết tâm của họ đã được xác định. Dù phải đối mặt với những bí ẩn khôn lường và những cuộc chiến không thể tránh khỏi, họ vẫn sẽ tiếp tục cuộc hành trình này. Bởi vì trong thế giới này, sự sống và cái chết chỉ là những khái niệm mơ hồ. Cuộc chiến sinh tồn của họ, dù khó khăn đến đâu, vẫn phải tiếp tục.