Cả ba người im lặng đi qua những tán cây rậm rạp. Không khí ngày càng lạnh lẽo, dù không có một cơn gió nào. Cứ như thể không gian xung quanh họ đang kìm hãm hơi thở của chính mình. Minh dẫn đầu, bàn tay anh siết chặt con dao nhỏ, đôi mắt sắc bén không bỏ qua bất kỳ một dấu hiệu nào.
Lan theo sát phía sau, ánh mắt lướt qua các bóng cây như thể có điều gì đó lạ. Cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng cô, và dù cố gắng xua tan đi, nó vẫn không thể biến mất. Lan thậm chí có thể cảm nhận được một sự hiện diện không rõ ràng, như thể có ai đó đang theo dõi họ từ trong bóng tối. Cô quay lại một lần nữa, chỉ thấy bóng dáng Hà đang bước đi với sự quyết tâm trong từng bước chân, nhưng dường như Hà cũng không thoải mái với không gian này.
"Minh, cậu cảm thấy thế nào?" Lan hỏi, giọng cô thấp và lo lắng.
Minh không quay lại, nhưng đôi mắt anh không ngừng chuyển động, lặng lẽ quan sát xung quanh. "Có gì đó không ổn. Chúng ta có thể đã rơi vào một cái bẫy."
"Nhưng sao không ai tấn công chúng ta? Đến giờ, chúng ta chỉ thấy sự im lặng và bóng tối," Hà lên tiếng, giọng anh trầm xuống. "Nếu thật sự có ai theo dõi, họ đã hành động từ lâu rồi."
Minh dừng lại một chút, nghiêng đầu và khẽ lắc lư chiếc đèn pin trong tay, ánh sáng nhấp nháy yếu ớt trong đêm tối. "Cảm giác của tôi không sai. Cái gì đó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Chúng ta không thể cứ đi tiếp mà không cẩn trọng."
Mọi thứ xung quanh dường như đang thay đổi. Những bước chân của họ càng lúc càng có vẻ không còn chắc chắn như trước. Cảm giác lạc lối bắt đầu chiếm lấy tâm trí của Minh, Lan và Hà.
"Bây giờ phải làm sao?" Lan hỏi, cô ngước mắt nhìn Minh. Cả ba người đều đã kiệt sức vì sự mệt mỏi không chỉ về thể xác mà cả tinh thần.
Minh nhìn quanh, ánh mắt anh lướt qua bức tường cây dày đặc, rồi khẽ chỉ vào một con đường mòn phía trước. "Đi theo con đường này, nhưng hãy giữ im lặng và cẩn thận. Có thể chúng ta sẽ tìm thấy một nơi an toàn ở đó."
Lan và Hà không nói gì thêm, họ chỉ gật đầu và đi theo Minh, cố gắng không để bước chân phát ra âm thanh. Mỗi lần một nhành cây khô gãy dưới bước chân của họ lại khiến cả ba người giật mình. Trong khi đó, không khí càng lúc càng trở nên đặc quánh, như thể có thứ gì đó đang bao vây họ.
Sau một hồi, họ đến được một khoảng trống rộng lớn hơn. Trước mắt họ là một đống đổ nát, những tảng đá lớn xếp chồng lên nhau, không rõ là dấu tích của một trận chiến hay chỉ đơn giản là sự sụp đổ của một công trình cũ. Nhưng có một điều lạ là, trong đống đổ nát đó, có một ánh sáng kỳ lạ lấp lánh từ một góc khuất.
"Chúng ta không thể bỏ qua được điều này," Hà lên tiếng, đôi mắt anh không rời khỏi ánh sáng ấy.
Minh nhíu mày. "Đi cẩn thận. Đừng để mình rơi vào bẫy."
Cả ba người tiếp cận ánh sáng. Khi đến gần, họ phát hiện ra một cái hố sâu trong lòng đất, ánh sáng phát ra từ những viên đá lớn dưới đáy hố. Nhưng cái đáng ngạc nhiên hơn nữa là, bên trong hố có một vật thể tròn, phủ đầy bụi bẩn nhưng lại tỏa ra ánh sáng mờ ảo, giống như một quả cầu năng lượng.
Lan tiến lại gần, ánh mắt đầy tò mò. "Đây là gì vậy? Trông nó giống một thứ gì đó rất cổ xưa."
Minh cảnh giác. "Đừng chạm vào nó."
Nhưng trước khi Lan kịp rút tay lại, ánh sáng từ quả cầu bỗng sáng lên mạnh mẽ, khiến cả ba người phải chói mắt. Một cảm giác lạnh lẽo, mạnh mẽ tràn vào cơ thể họ. Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, làm xào xạc những tán cây xung quanh.
"Đây là dấu hiệu gì?" Hà hỏi, giọng anh không khỏi run rẩy.
"Chúng ta đã đánh thức nó," Minh đáp, giọng anh lạ lẫm. "Những gì chúng ta đang tìm kiếm... có thể là thứ này. Nhưng tôi không biết nó là gì."
Trong khi họ đứng đó, một tiếng cười nhẹ vang lên từ bóng tối, một giọng nói quen thuộc nhưng không thể xác định được. "Cuối cùng... các người cũng đến."
Mắt họ lóe lên, và từ trong bóng tối, một bóng người bước ra. Một hình dáng quen thuộc, nhưng giờ đây có vẻ như đã thay đổi. Đó là người đàn ông mà họ gặp trong túp lều, người đã đưa ra những lời cảnh báo khó hiểu.
"Ông... ông là người này?" Lan hỏi, giọng cô đầy nghi ngờ.
"Ta là người bảo vệ. Những ai dám xâm phạm vào nơi này sẽ phải trả giá. Nhưng... nếu các người đã đánh thức nó, thì ta không thể ngăn cản được nữa."
Minh siết chặt tay lại, ánh mắt anh đầy quyết tâm. "Đánh thức gì? Ông muốn nói đến quả cầu này?"
Người đàn ông mỉm cười. "Chính xác. Đây là chìa khóa mở cánh cửa dẫn đến sự thật. Nhưng không phải ai cũng có thể bước qua mà không bị cuốn vào bóng tối của nó."
Cả ba người nhìn nhau, không nói gì. Những lời của người đàn ông khiến họ càng thêm rối bời, nhưng họ cũng hiểu rằng đây có thể là cơ hội duy nhất để tìm ra câu trả lời cho những gì đã và đang xảy ra. Chỉ có điều, liệu họ có đủ sức mạnh và trí tuệ để đối mặt với những điều chưa biết?
"Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác," Minh cuối cùng lên tiếng. "Chúng ta sẽ tiếp tục."
Đó là một quyết định không thể quay lại. Và cũng chính từ đó, cuộc chiến sinh tồn của họ thực sự bắt đầu.