Phương Chu nói không sai, chỉ là ngoài miệng nói nói, ở phương diện này Phương Tuần Giang vẫn sẽ cẩn thận lại cẩn thận, giống như trước.
Đáng tiếc chính là tuyến mãng chỉ có thể chữa trị miệng vết thương, cũng không thể trì hoãn tan vỡ trong thân thể cô, điểm này như cũ yêu cầu dựa truиg ươиɠ nghiên cứu kháng nguyên trì hoãn, điều này khiế Phương Chu cảm thấy đau đầu.
Nhìn cô thuần thục đem dao phẫu thuật cất đi, sắc mặt Phương Tuần Giang ngưng trọng, cặp mặt đen nhánh luôn tỏ vẻ vô hại khi đối mặt cô, giờ đây con ngươi có vẻ có hơi lạnh, “Chị, cây đao này chị lấy từ đâu ra? Thứ này rất nguy hiểm, mang ở trên người không chú ý sẽ làm chị bị thương.”
“Ách.” Phương Chu trầm mặc một chút, không có khai Lộ Phi Lam hoàn toàn không biết gì cả ra, vừa rồi sau khi thử Phương Tuần Giang, trong lòng cô đã có đế.
Vì thế cô đảo khách thành chủ nói: “Ai cũng không thể bảo đảm em sẽ thời thời khắc khắc ở bên chị, chị yêu cầu một ít đồ vật phòng thân, loại trình độ này khẳng định là không đủ.”
Dừng một chút, cô tiếp tục nói: “Chị cần em tìm cho chị một ít υũ kɦí khác, tốt nhất là súиɠ lục phương tiện một chút.”
“Chị…… Sẽ không lại có loại tình huống này.”
Nghe cô nói như vậy, Phương Tuần Giang quy tội lần ngoài ý muốn này đều do chính mình không thể ở bên cạnh cô.
Anh gục đầu xuống, khí tràng cả người đều yếu đi, Phương Chu phảng phất có thể thấy trời mưa mây đen trên đỉnh đầu anh, xối lên cả người anh ướt dầm dề.
Cô cảm thấy có chút buồn cười, “Chị không có ý trách em, mặc kệ nói như thế nào, em cũng không hy vọng lúc chị gặp nguy hiểm, bên người liền một món υũ kɦí phòng thân đều không có đi.”
Trong mắt Phương Tuần Giang, trung tâm thực nghiệm không có khả năng sẽ xuất hiện nguy hiểm, nhưng có vết xe đổ như tình huống lần này làm ví dụ, trong lòng anh có chút nghĩ mà sợ, suy nghĩ một chút anh cũng cảm thấy lời Phương Chu nói có đạo lý.
“Em đã biết, buổi chiều ngày mai em mang chị đi kho υũ kɦí, chờ chị chọn xong, em lại dạy chị dùng như thế nào.”
Phương Chu chỉ là muốn cho Phương Tuần Giang tùy tiện cho chọn hai khẩu súиɠ cho mình, không nghĩ tới Phương Tuần Giang thế nhưng chuẩn bị trực tiếp mang chính mình đi kho υũ kɦí chọn lựa.
Đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn.
“Cảm ơn.”
Cô nâng tay lên sung sướиɠ mà sờ sờ đầu Phương Tuần Giang, thanh niên còn cao hơn cô một cái đầu thuận theo cúi đầu phương tiện cô xoa đầu mình.
Đã lừa dối xong Phương Tuần Giang bên này, không có nháo ra phong ba bao lớn, điều này khiến Phương Chu nhẹ nhàng thở ra.
Cô không phải thánh mẫu, lại không đại biểu cô có thể trơ mắt nhìn người vô tội vì cô mà gặp tai bay vạ gió.
Chuyện này tạm thời hạ màn.
Sáng sớm hôm sau, Phương Chu cầm áo choàng chuẩn bị rời khỏi trung tâm thực nghiệm.
Không biết có phải tin tức cô cùng sinh vật dị hình dung hợp đã truyền khắp, trên đường gặp vài người đều dùng ánh mắt vi diệu nhìn cô.
Nếu là nói phía trước là chán ghét, hiện tại còn lại là cảnh giác cùng sợ hãi, sợ cô nhào lên công kích bọn họ, cách cô xa xa, làm cho Phương Chu cạn lời.
Vốn dĩ bên viện nghiên cứu còn yêu cầu phái đội Tiền Phong đi theo cô, phòng ngừa cô sẽ xuất hiện dị biến gì đó, yêu cầu này đã bị Phương Tuần Giang bác bỏ.
Có lẽ là cảm thấy cô sẽ không ra cửa, cũng không có hạn chế cô đi lại tự do, cho nên dọc theo đường đi cô không gặp trở ngại gì, ngoại trừ khu thực nghiệm cô không có cách nào quay lại tự nhiên, những nơi khác vẫn giống phía trước, muốn vào thì vào, nghĩ ra thì ra.