Ta Trở Thành Nữ Vương Dị Hình Ở Phế Thổ

Chương 24: Cũng có chỗ tốt nhất định

Lời an ủi vẫn giống như khi cô vừa tới thế giới này, đây là thói quen mỗi khi hắn biết bệnh tình của cô trở nặng.

Điều này làm Phương Chu có chút không đành lòng, cô không chuẩn bị đem tình huống chân thật báo cho cùng Phương Tuần Giang, rốt cuộc cô còn không nghĩ ra mình nên lấy cớ gì để giải thích năng lực mới này.

Huống chi, rốt cuộc cô không phải “Phương Chu” chân chính, thời gian ở chung cùng Phương Tuần Giang chưa vượt qua nửa ngày, hiểu biết đối với hắn chỉ đến từ trò chơi.

Nếu hắn biết chính mình không phải là chị hắn còn sẽ đối xử với cô giống như bây giờ sao?

Phương Chu cẩn thận hồi ức cốt truyện trong trò chơi một chút, đoạn có ấn tượng sâu nhất, cũng là cốt truyện tranh luận lớn nhất của hai chị em, chính là khi các thành viên của đội Tiền Phong lại một lần nữa xảy ra thương vong thảm trọng, Caesar tìm được Phương Tuần Giang đang đưa Phương Chu từ nhạc viên trở về, yêu cầu hắn hạ thấp số lần ra ngoài “Săn thú”.

Lúc ấy “Phương Chu” ôm mặt Phương Tuần Giang nói một câu: “Tuần Giang, chúng ta là người thân, em sẽ không từ bỏ chị đúng không?”

“Em đương nhiên sẽ không, em sẽ nghĩ cách cứu chị……”

Còn không có bắt đầu giao thiệp, yêu cầu của Caesar đã bị bác bỏ.

Theo cái nhìn của Phương Chu, hắn đối người chị này có một loại cảm giác mù quáng, luôn nghe lời chị mình, càng miễn bàn trong mắt người ngoài, rất nhiều hành vi của Phương Tuần Giang đều là rất vô lý, giống như một người máy được thiết lập trình tự, đây là “Giả thiết” của nhân vật chính Phương Tuần Giang.

Cô còn nhớ rõ phút cuối cùng khi tất cả mọi người vì cái chếŧ của Phương Chu mà hoan hô, chỉ có Phương Tuần Giang vì cô rơi lệ.

Vì thế cô suy nghĩ một hồi mới nói: “Tuần Giang, em có tin tưởng chị không?”

“Đương nhiên.” Hắn không cần nghĩ ngợi đã nói.

“Chị không có cùng sinh vật dị hình thành lập điều kiện trao đổi cơ thể, hơn nữa chị cũng không nghe thấy tiếng chúng nó nỉ non, em không cần lo lắng chị sẽ giống Kẻ Thôn Phệ bị chúng nó tiêu hóa.” cô ba phải nói đại.

“Thật sự?”

Giống như cô dự đoán, Phương Tuần Giang không hề hoài nghi những lời mà vô căn cứ mà cô nói, câu hỏi này lại chứng thực suy nghĩ của cô.

Phương Chu không nói gì, mà là lấy ra dao phẫu thuật đã rửa sạch sạch sẽ, đang chuẩn bị rạch một đường lên đầu ngón tay mình, bị Phương Tuần Giang ngăn cản, giọng hắn hơi mang vẻ tức giận.

“Chị!”

Phương Chu nhìn hắn một cái, hắn đành ủy khuất mà thu hồi động tác.

Cô mới tiếp tục động tác vừa rồi, ngón tay bị vẽ ra một cái miệng nhỏ, máu đã gấp không chờ nổi mà từ giữa trào ra, sau đó bị cô thao tác tuyến mãng chữa trị nơi bị thương hoàn hảo như không hề bị thương.

Qua mấy ngày lại đi tìm Lộ Phi Lam một chuyến.

Phương Chu nghĩ thầm, đối với thanh niên nhếch lên ngón tay hoàn hảo không hề bị thương, cười tủm tỉm mà khoe ra.

“Cũng có chỗ tốt nhất định, không phải sao?”

Phương Tuần Giang không nói gì, mà là cẩn thận kiểm tra tay cô có thật sự khôi phục nguyên dạng hay không.

Xác định không có chảy máu không ngừng giống như trước, miệng vết thương hoàn hảo như không hề bị thương chỉ trong nháy mắt, hắn thở dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút bất mãn như cũ: “Loại chuyện này chị nói với em một tiếng là được rồi, hà tất tự làm mình bị thương.”

Phương Chu đem dao phẫu thuật bao lại, ngước mắt nhìn hắn.

“Chỉ dùng lời nói không có trực quan như vậy, em vẫn sẽ lo lắng chị sẽ vì loại vấn đề nhỏ này mà tử vonɠ, chỉ có tận mắt nhìn thấy, nhận tri này mới có thể biến mất khỏi đầu em.”