Rời khỏi trung tâm thực nghiệm, hôm nay không khí tốt hơn so với hai lần trước cô ra ngoài, tầm nhìn cao không ít, rốt cuộc có thể thấy rõ hoàn cảnh bên ngoài 20 mét, cô hướng nơi xa nhìn nhìn, xung quanh không có kiến trúc khác.
Không trung như cũ là màu xám, ô ô áp áp phảng phất như muốn sụp đổ xuống dưới, Phương Chu thấy trên không có máy bay không người lái tuần tra bay qua, mơ hồ có thể nhìn thấy phản quang ẩn hình trong không khí.
Đây là hai lần trước cô không có chú ý tới, căn cứ giả thiết của《 Cựu Nhật Phế Đô 》, trên không hẳn là tường cao, có lưới laser dày đặc, để ngừa một ít dị hình trên trời đột nhiên tập kích.
Ngoại trừ tòa kiến trúc khổng lồ trung tâm thực nghiệm này, những nơi khác cho người ta cảm giác đều là màu sắc tối tăm, không có bất cứ cây xanh gì, do tính đặc thù của trung tâm thực nghiệm, vùng này ly nơi ẩn núp của cư dân bình thường có khoảng cách rất xa, cô nhớ rõ ngày đầu tiên Phương Tuần Giang mang cô tiến vào, lái xe đại khái năm phút mới đến trung tâm thực nghiệm.
Hai lần trước vì thí nghiệm thời gian cô có thể ở bên ngoài được bao lâu, Phương Chu cũng không dám rời khỏi trung tâm thực nghiệm quá xa, đều hoạt động trong phạm vi 10 mét, cô cũng không rõ ràng ra bên ngoài sẽ có hoàn cảnh như thế nào.
Bất quá mục đích hôm nay Phương Chu ra ngoài không phải để quan sát địa hình xung quanh, cô muốn xác định một việc, việc này liên quan đến về sau cô có thể hoạt động bên ngoài hay không.
Cô nếm thử điều khiển tuyến mãng trong thân thể, làm chúng nó bao trùm lên da thịt của chính mình hóa thành bộ dáng làn da, hình thành một lớp màng bảo hộ bên ngoài.
Tiếp theo cô mở đồng hồ đếm ngược trong tay ra, chờ đến khi thời gian giới hạn mười phút qua đi, cô lại duỗi tay từ trong áo choàng ra ngoài, lẳng lặng mà quan sát phản ứng của cơ thể.
Theo đồng hồ đếm ngược từng chút trôi qua, cánh tay cô vươn ra không có bất cứ biến hóa gì, tảng đá lớn trong lòng Phương Chu tức khắc rơi xuống.
Trước mắt vấn đề bối rối cô lớn nhất đã giải quyết.
Có tuyến mãng, không cần lo lắng phóng xạ tiến vào gia tốc thân thể của cô hư hao, cô có thể ở bên ngoài tự do hành động, đúng là tin tức tốt trong mấy ngày nay tới giờ.
Ở thế giới này, có quá nhiều siêu việt giả cường đại cùng sinh vật dị hình, cấp bậc công kích của tuyến mãng bất luận trong mắt người chơi hay là trong mắt siêu việt giả đều không đáng giá nhắc tới, nhưng đối với Phương Chu mà nói quả thực chính là mưa đúng lúc.
Nó hoàn mỹ mà bổ khuyết khuyết tật lớn nhất là cơ thể nhân loại cũ của cô, làm cô trong sinh hoạt hằng ngày có thể cùng giống người thường được đi lại bình thường dưới bầu trời này.
Nghe có vẻ hơi chua xót nhỉ.
Cô nhớ rõ trong cốt truyện gốc, sau khi Phương Tuần Giang cùng Phương Chu rời khỏi căn cứ, bởi vì tính đặc thù của cơ thể này, mấy lần Phương Tuần Giang vì cô mà trì hoãn kế hoạch, mà cơ thể của nguyên chủ rời khỏi căn cứ, dọc theo đường đi thống khổ đều không phải chỉ khái quát mấy câu là có thể nói hết.
Nghĩ đến cuối cùng cô chếŧ thảm, Phương Chu càng thêm kiên định muốn đem ý tưởng này đều bóp chếŧ từ trong nôi.
Nếu mà điều kiện cho phép, Phương Chu còn muốn nếm thử tiếp xúc sinh vật dị hình mới, cô hiểu rất rõ ràng, muốn gia tăng lực lượng chỉ có thể hấp thu chúng nó.