Dưới ánh sáng của một vầng trăng đỏ thẫm, khung cảnh núi non hùng vĩ trở nên ma mị, lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Gió thổi mạnh qua từng khe núi, mang theo những âm thanh kỳ lạ, tựa như tiếng than khóc của linh hồn bị lãng quên. Lục Thanh đứng sừng sững trên đỉnh một vách đá cheo leo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía chân trời tối tăm.
Trong lòng hắn, những câu hỏi không lời đáp đang ngày một tích tụ. Từ dấu ấn rồng thần bí trên tay đến lời gợi ý về Địa Mạch Hỗn Nguyên, mọi thứ như sợi dây đan chéo nhau, dẫn dắt hắn vào một mê cung không lối thoát.
Những tiếng nói bí ẩn
"Ngươi nghĩ rằng sức mạnh có thể giải quyết mọi thứ sao?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau. Lục Thanh quay phắt lại, nhưng không thấy ai. Chỉ có bóng tối đang giãn rộng, như muốn nuốt chửng mọi thứ.
"Ngươi là ai?" Lục Thanh trầm giọng hỏi, linh lực lập tức dâng lên, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.
"Ta là người đã luôn dõi theo ngươi. Ngươi là kẻ mang dấu ấn, nhưng liệu ngươi có thực sự hiểu được ý nghĩa của nó?"
Lục Thanh siết chặt nắm tay. "Ta không cần biết ý nghĩa của nó. Chỉ cần sức mạnh là đủ. Nếu ngươi đến để dạy đời, tốt nhất hãy biến đi!"
Tiếng cười vang lên, tràn đầy sự chế nhạo. "Ngươi quá kiêu ngạo. Nhưng kiêu ngạo không phải là tội lỗi, chỉ là một sự ngu ngốc."
Lời nói ấy như con dao đâm vào lòng kiêu hãnh của Lục Thanh, nhưng hắn không đáp trả. Thay vào đó, ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn, như muốn xuyên thấu bóng tối trước mặt.
"Ngươi có biết vì sao huyết nguyệt xuất hiện đêm nay không?" Giọng nói tiếp tục, lạnh lẽo như tiếng gió mùa đông.
"Huyết nguyệt?" Lục Thanh thoáng ngẩng lên nhìn bầu trời. Quả thực, vầng trăng đỏ kỳ lạ này không giống bất kỳ điều gì hắn từng thấy.
"Đó là dấu hiệu của sự thức tỉnh. Nhưng không phải cho ngươi, mà là cho những kẻ đã ngủ yên quá lâu."
"Những kẻ ngủ yên? Ngươi đang nói cái gì?"
Không có câu trả lời. Bóng tối dần tan biến, để lại một sự im lặng đáng sợ.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Trước khi Lục Thanh kịp định thần, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía xa.
"Lục Thanh! Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!"
Hắn quay lại, nhận ra đó là Tô Vân, một trong những đồng môn cũ tại Thanh Vân Tông. Trên khuôn mặt nàng đầy vẻ lo lắng, đôi mắt long lanh ánh lên sự căng thẳng.
"Tô Vân? Sao ngươi lại ở đây?" Lục Thanh hỏi, sự ngạc nhiên pha lẫn chút nghi ngờ.
"Ngươi có biết cả Thanh Vân Tông đang hỗn loạn vì ngươi không? Sau khi ngươi rời đi, mọi người đều nghĩ ngươi đã gặp nguy hiểm. Nhưng ta... ta biết ngươi không phải loại người dễ dàng chịu thua."
Lục Thanh cười nhạt. "Ta không cần ai lo lắng cho mình. Con đường ta đi không còn liên quan gì đến Thanh Vân Tông nữa."
"Ngươi nói vậy mà không thấy lạnh lòng sao?" Tô Vân bước tới gần, giọng nói trở nên nghiêm nghị. "Ngươi không phải là kẻ vô tâm. Ta biết ngươi đang cố gồng mình chịu đựng tất cả, nhưng ngươi không cần phải làm điều đó một mình!"
Ánh mắt Lục Thanh lóe lên một tia cảm xúc, nhưng rất nhanh bị hắn che giấu. "Ta không muốn kéo ngươi vào chuyện này, Tô Vân. Con đường của ta quá nguy hiểm. Ngươi nên quay về đi."
"Không! Ta không quay về khi ngươi vẫn còn ở đây, đối mặt với nguy hiểm một mình. Nếu ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ không đi đâu hết."
Trước sự kiên quyết của Tô Vân, Lục Thanh thở dài. "Được thôi. Nhưng nếu ngươi muốn đi theo, hãy nhớ, bất kỳ lúc nào cũng có thể phải đối mặt với cái chết."
Tô Vân không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Điềm báo từ huyết nguyệt
Cả hai tiếp tục hành trình dưới ánh sáng huyết nguyệt, sự im lặng giữa họ chỉ bị phá vỡ bởi tiếng bước chân.
Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển, như thể một thế lực khổng lồ đang thức giấc. Lục Thanh và Tô Vân đồng loạt dừng bước, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh.
"Ngươi có cảm nhận được không?" Tô Vân thì thầm.
"Phải. Một loại linh khí tà ác đang trỗi dậy..."
Không kịp dứt lời, từ trong bóng tối, một con quái thú khổng lồ xuất hiện. Nó có hình dáng kỳ dị, thân thể bao phủ bởi lớp vảy đen nhánh, đôi mắt đỏ rực như máu.
"Ma thú cấp Thiên? Sao nó lại xuất hiện ở đây?" Tô Vân kinh hãi.
Lục Thanh không trả lời, hắn đã rút kiếm ra, linh lực bùng nổ bao quanh cơ thể.
"Chúng ta không có thời gian để thắc mắc. Chuẩn bị chiến đấu!"
Con ma thú gầm lên, âm thanh như muốn xé toạc cả không gian. Nó lao về phía họ với tốc độ kinh hoàng, mang theo sức mạnh áp đảo.
"Ngươi cẩn thận!" Tô Vân hét lên, tung ra một chiêu kiếm đầy uy lực, chặn đứng đòn tấn công của ma thú.
Lục Thanh nhanh chóng tận dụng cơ hội, lao lên tấn công điểm yếu của nó. Tuy nhiên, quái thú này không hề dễ đối phó. Mỗi đòn đánh của nó đều mang theo sức mạnh hủy diệt, khiến cả hai phải dốc hết sức mình.
Kết thúc chương
Sau một trận chiến kéo dài, ma thú cuối cùng cũng bị đánh bại. Nhưng khi Lục Thanh nhìn lại, dấu ấn rồng trên tay hắn lại phát sáng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như thể nó đang đáp lại một lời kêu gọi bí ẩn từ xa xăm.
"Địa Mạch Hỗn Nguyên..." Hắn lẩm bẩm, trong lòng tràn ngập sự lo lắng lẫn tò mò.
Phía xa, ánh sáng huyết nguyệt vẫn chiếu rọi, như một điềm báo cho những biến cố lớn hơn đang chờ đợi họ phía trước.