Hấp Huyết Quỷ Kỵ Sĩ: Sau Khi Kuran Kaname Xuyên Đến Hiện Đại

Chương 3

Ngay lập tức, ống tiêm hút chất lỏng không màu từ lọ thuốc, cô gái y tá mặc áo hồng tiến lại gần Kuran Kaname, Kuran Kaname nhíu mày lạnh lùng nhìn cô ta. Nhưng nhìn nhau thì có ích gì? Bây giờ hắn không thể nói chuyện, thậm chí không thể xoay người.

Kuran Kaname nhắm mắt, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. Hắn không muốn để cho thuốc an thần đó tiêm vào cơ thể, vì vậy chỉ có thể duy trì sự bình tĩnh khi đối mặt với bác sĩ.

Nhưng cổ tay không cảm thấy đau đớn khi kim tiêm đâm vào, có một người nào đó bất ngờ lao tới, vung tay hất văng ống tiêm khỏi tay y tá, lòng bàn tay bị đầu kim sắc nhọn cứa ra một vết rách dài cũng không cảm thấy đau.

Một giọng nói tức giận đột ngột vang lên, dồn dập lại sắc bén, tràn đầy sự đau lòng: “Các người đang làm đau anh ấy có biết không? Không thể nhẹ nhàng một chút sao?"

Trong chốc lát chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập của cô gái trong phòng. Kuran Kaname mở choàng hai mắt, thấy cô gái tóc đen che trước người hắn đối diện với bác sĩ.

Cô gái có vóc dáng mảnh mai, nhưng hiện ra sự kiên định không ngờ: “Đừng tiêm thuốc an thần nữa, anh ấy không cần."

"Không cần?"

Rõ ràng không để lời nói của cô vào trong mắt, bác sĩ chuyên khoa nâng tay lên sửa mắt kính, không kiên nhẫn nói: “Cô Yến, tôi là bác sĩ ở đây, tôi có quyền dựa trên tình trạng cơ thể hoặc tinh thần của bệnh nhân để đưa ra đánh giá hợp lý và áp dụng cách điều trị thích hợp. Bệnh tình của anh trai cô không cần tôi phải giải thích quá nhiều, với tư cách là người thân, cô phải hiểu rõ vấn đề này hơn ai hết."

Anh ta nhấn mạnh vào từ "khác biệt", nhìn mặt Thư Yến dần đỏ lên, ác ý nói thêm: "Cậu ta là bệnh nhân tâm thần, có xu hướng tấn công người bên cạnh mỗi khi phát bệnh. Nếu không tiêm thuốc an thần rồi để chuyện này xảy ra một lần nữa. Ai có thể chịu trách nhiệm về vụ tấn công của cậu ta với y tá và bác sĩ?!"

Bác sĩ điều trị ngước mắt lên nhìn Thư Yến. Giọng điệu giống như kẻ bề trên nói với một đứa trẻ khiến Thư Yến đột nhiên cau mày.

Cô vẫn đứng ở phía trước giường bệnh của chàng trai, giọng điệu nhỏ nhẹ nói: “Theo như lời bác sĩ điều trị cũng nói rằng với tư cách là người nhà, tôi là người hiểu anh trai mình hơn bất kỳ ai. Cho nên theo hiểu biết của tôi, anh trai tôi không cần thuốc an thần. Xin hãy mang nó đi."

Cô nói bằng giọng đáng tin cậy, không chịu lùi bước. Lâu lắm rồi mới có người dám đứng ra che chở cho Kuran Kaname như vậy, Kuran Kaname cố gắng di chuyển ngón tay lạnh lẽo của mình và nhẹ nhàng chạm vào bàn tay của cô gái đang che trước mắt anh.

Ngoài dự đoán của anh, không ngờ tay Thư Yến lạnh ngắt, rõ ràng cô rất hiếm khi đối mặt với những chuyện như thế này, tay Thư Yến hơi run lên, mang theo cảm giác sợ hãi hoàn toàn khác với vẻ mặt và giọng điệu bình tĩnh lúc này của cô.