Ta Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 49: Áp giải

"Lấy giấy chứng nhận hộ tịch của các ngươi ra." Nha dịch chuẩn bị đuổi người.

Ôn Tự Cẩm nghiêng đầu, đang muốn gọi Cung Sinh Đường, liền nhìn thấy chính chủ cùng một người đàn ông áo đen từ trong Trân Tu Các lững thững đi ra.

"Lão Tưởng, không phải ta không giúp ngươi, chỉ là ta bất lực, quận An Dương rộng lớn này, ngươi bảo ta tìm một tiểu cô nương, ta đi đâu tìm cho ngươi đây?" Cung Sinh Đường cau mày nói.

Từng ngày, chỉ biết tìm phiền toái cho hắn ta.

"Lão Cung, ta cũng hết cách rồi mới vội chạy tới nhà nha đầu đó, kết quả trong tiểu viện không có ai." Tưởng thị vệ nói đến chuyện này liền tức giận, "Sớm biết vậy ta đã không đi tìm đầu bếp khắp nơi, trực tiếp dẫn tiểu cô nương kia tới."

Cung Sinh Đường liếc xéo Tưởng thị vệ một cái.

"Lúc trước chê người ta là nha đầu nông thôn, hiện tại làm sao tìm không thấy, biết hối hận rồi thì có ích lợi gì."

"Ta hết cách rồi, ngươi tự nghĩ biện pháp đi." Cung Sinh Đường từ chối, "Chè khoai dẻo trong Trân Tu các đang bán đắt như tôm tươi, ta không rảnh đâu."

Tưởng thị vệ nghiến răng, lão bằng hữu này không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hắn ta vung bước từ lầu hai đi xuống, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ánh mắt hắn ta thoáng nhìn mấy đứa nhỏ đứng ở cửa tửu lâu, nhất thời trợn tròn mắt.

Cung Sinh Đường cũng nhìn thấy Ôn Tự Cẩm bị nha dịch ngăn lại.

Hắn ta nhớ tới Chu Hoằng Vũ đã từng đề cập qua, sợ mấy đứa nhỏ này là lưu dân, nhất thời hai ba bước vọt tới.

Hắn ta cũng không muốn chè khoai dẻo của Trân Tu Các hết hàng.

Nhưng có một người, còn nhanh hơn hắn ta.

Tưởng thị vệ giống như gió lốc thổi tới trước mặt Ôn Tự Cẩm, vòng quanh nàng đánh giá một vòng, mới kinh hỉ nói, "Là ngươi, là ngươi, thật sự là ngươi."

Ôn Tự Cẩm: "... Đại ca, chúng ta đã gặp qua chưa?"

"Thật sự là ngươi." Tưởng thị vệ cao hứng muốn hoa chân múa tay vui sướиɠ, lại bị đám người ngăn lại, "Ngươi đi đâu, ta tìm ngươi đã lâu."

Ôn Tự Cẩm giật giật khóe miệng.

Tuy rằng nàng rất muốn trầm mặc, nhưng việc cử một người ăn mặc chỉnh tề đến cũng không phải là vô ích.

Lúc này, vẻ mặt nàng nghiêm túc trả lời, "Lúc trước tiểu viện quá nhỏ ở không được nữa cho nên dọn nhà đến nơi khác."

"Ngươi làm cho ta dễ ăn cơm hơn rồi." Tưởng thị vệ hít sâu một hơi, "May mắn gặp được ngươi ở đây, nếu không ta thật đúng là không biết đi nơi nào để tìm người."

Ôn Tự Cẩm cười cười không nói gì, đưa mắt nhìn nha dịch, "Đại nhân, còn muốn tra hộ tịch sao? Bọn ta là người huyện Thanh Dương thuộc quận An Dương."

Lúc này lại tự bạo gia môn, hơi có chút thẳng thắn vô tư ý tứ.

Nha dịch liếc nhìn thanh kiếm đeo bên hông Tưởng thị vệ, lại nhìn Ôn Tự Cẩm thong dong, lắc đầu, "Không tra nữa, mau rút lui."

Chu Đôn phía sau đột nhiên lộ bản chất ra.

"Hộ tịch?" Tưởng thị vệ nghe được lời của nàng, ngạc nhiên nói," Tại sao phải tra hộ tịch của ngươi?"

Ôn Tự Cẩm chỉ Chu Đôn đang lén lút trốn đi, lạnh lùng nói, "Hắn ta nói xấu bọn ta là lưu dân, muốn đuổi bọn ta ra khỏi quận An Dương."

Tưởng thị vệ nhất thời nhướng mày.

Hắn ta tìm nha đầu này mấy ngày, nếu quả thật để cho nha dịch đuổi ra ngoài, chẳng phải là cả đời này đều tìm không thấy nữa sao.

"Thứ dân nho nhỏ cũng dám nói xằng bậbậy, người đâu, bắt về Tống phủ nha." Tưởng thị vệ lạnh lùng hét lớn.

Lúc này có hai tùy tùng đứng ra, nắm lấy Chu Đôn lôi đi.

Mặc cho hắn ta kêu khàn cả giọng cũng không ai để ý tới.

Chờ thanh âm biến mất, chung quanh rốt cục khôi phục bình tĩnh, Ôn Tự Cẩm mỉm cười nói với Tưởng thị vệ, "Vị công tử này chẳng hay tìm Tự Cẩm có chuyện gì, cứ nói đi không sao."