Trong thiên hạ, kêu Ôn Tự Cẩm là “Tứ tỷ” chỉ có một người.
Đó chính là Tần Nham.
Nói mới nhớ, từ khi rời khỏi ngõ Đông Giao Dân thì không còn gặp lạlại hai mẹ con này, trong lòng Ôn Tự Cẩm còn có chút nhớ các nàng.
Hiện giờ thấy được người, nàng vội vàng nâng cô bé dậy, hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Nham vẫn mặc bộ y phục như cũ, nhìn có chút chật vật, người cũng gầy ốm đi.
Nghe được giọng nói của Ôn Tự Cẩm, cô bé bật khóc: “Tứ tỷ, xảy ra chuyện rồi, mẹ ta xảy ra chuyện rồi.”
Trương Thúy Hương?
Nghĩ đến người tỷ tỷ hiền lành tốt bụng này, trái tim Ôn Tự Cẩm đập thình thịch, nàng hét lên: "Đừng khóc nữa, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra đi."
Âm thanh này khiến Tần Nham ngừng khóc.
Chu Hoằng Vũ vô thức duỗi thẳng cột sống, còn tưởng rằng đây là chưởng quỹ đang mất bình tĩnh.
“Tứ tỷ.” Tần Nham miễn cưỡng kìm nén tiếng nức nở, lần lượt nói: “Mấy ngày nay, mỗi đêm Chu Đôn đều đến viện nhỏ, mẹ ta đuổi ta vào phòng khác, không cho ta ra ngoài. "
Trương Thúy Hương, hẳn là buông bỏ bản thân rồi.
Chu Đôn rốt cuộc cũng được như ý nguyện.
"Nhưng hôm qua ta không biết chuyện gì xảy ra, mẹ ta và Chu Đôn có chút cãi vã, hôm nay ăn sáng xong liền đuổi ta ra ngoài, khi ta trở về, mẹ ta đã không ổn." Tần Nham khống chế tiếng khóc: "Ta đang định đi tìm đại phu cho mẹ ta, nhưng bà ấy lại bảo ta đến Trân Tu các tìm tỷ, Tứ tỷ, Tứ tỷ, ta phải làm sao bây giờ?"
Trương Thúy Hương không còn sống nữa?
Ôn Tự Cẩm nhạy bén mà bắt giữ đến mấu chốt, quay đầu nhìn về phía Chu Hoằng Vũ, khẩn thiết nói, “Chu đại ca, có thể mượn xe ngựa dùng một chút được không?”
Từ nơi này đến ngõ Đông Giao Dân thật sự là quá xa, đi đến nơi khả năng là xác Trương Thúy Hương đã lạnh.
Chu Hoằng Vũ vội vàng nói, “Ta sẽ lập tức lấy xe ngựa tới.”
Vừa rồi chở bột sắn đến xe ngựa còn chưa chạy đi, Ôn Tự Cẩm đem đệ đệ muội muội bế lên xe, sau đó đem Tần Nham kéo lên.
Trước kia bọn họ nhàn nhã lười biếng, hai đệ đệ họ có chút kiêu ngạo.
Bây giờ tình thế cấp bách, Yến Minh Lãng để cho nàng ôm, Yến Nguyệt Sanh cũng không có yêu cầu nàng ôm nữa, bọn họ đã lên xe nhanh hơn khi nảy.
Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Chu Hoằng Vũ liền đánh xe ngựa đi ngõ Đông Giao Dân.
Kỹ năng lái xe của hắn ta rất là thuần thục, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng phải mấy ngửa canh giờ sau xe ngựa mới dừng lại.
Ôn Tự Cẩm vội vã nhảy xuống xe ngựa, lao vào trong tiểu viện.
Nhưng đã quá muộn.
Trương Thúy Hương đang nằm trên giường, lỗ mũi chảy máu và không còn thở nữa.
Nàng ta đang mặc bộ xiêm y đẹp nhất của mình, vẻ mặt khá bình yên và thậm chí còn nở một nụ cười trên môi.
Bỏ lại vết máu khủng khϊếp, có lẽ nàng ta đã rời đi một cách thong thả.
Ôn Tự Cẩm đứng ở nơi đó, trong lòng có chút cảm xúc lẫn lộn.
Tuy nhiên, Tần Nham đã choáng váng trong một thời gian ngắn trước khi bật ra những tiếng kêu thê lương.
Bọn họ người một nhà, từ huyện Thanh Dương chạy nạn lại đây, đầu tiên là không có cha, hiện tại lại mất mẹ.
Lúc trước cả nhà ấm áp tốt đẹp, hiện tại chỉ còn lại có một mình cô bé.
Chỉ có cô bé thôi.
“Mẹ, mẹ, vì cái gì mẹ lại muốn làm như vậy, vì cái gì a.” Tần Nham một bên khóc một bên chất vấn, "Tại sao mẹ lại bỏ rơi ta, tại sao mẹ lại để ta một mình? Nham nhi không muốn ở một mình, Nham nhi sẽ sợ, mẹ a, mẹ.”
Đáng tiếc, Trương Thúy Hương đã không thể lại ôn nhu mà vuốt ve đầu cô bé nữa, càng sẽ không trả lời cô bé mấy vấn đề này.
Ôn Tự Cẩm nhắm mắt lại, trong lòng hiện lên một tia bi thương.
Lúc này, Chu Hoằng Vũ cũng cùng mấy đứa nhỏ chạy tới, hắn ta nhìn thấy cái chết kinh hoàng của Trương Thúy Hương, liền chặn bọn trẻ lại phía sau, không cho chúng tiến tới.
Yến Nguyệt Sanh thậm chí còn nắm lấy hai đệ đệ muội muội của mình và dùng hai tay bịt mắt hai đứa nhỏ lại.
"Mẹ, mẹ tại sao lại bỏ rơi con?" Tần Nham còn đang khóc.
Ôn Tự Cẩm chờ cô bé trút hết tâm tình, mới vỗ vỗ lưng cô bé nhỏ giọng nói: "Trương tỷ còn nói với muội cái gì nữa không?"