Thiên Sứ Bóng Tối

Chương 25: Ánh Sáng Cuối Cùng

Ánh sáng từ cánh cổng nhấn chìm mọi thứ, kéo Elara, Lysander, và Arya vào một không gian vô định. Không có mặt đất, không có bầu trời, chỉ là một khoảng không rộng lớn được bao phủ bởi những luồng sáng và bóng tối hòa quyện vào nhau.

“Chúng ta đang ở đâu?” Arya cất tiếng, giọng cô vang lên trong không gian trống rỗng như bị bóp méo.

“Không phải thế giới mà chúng ta biết,” Lysander trả lời, đôi mắt cảnh giác quét khắp xung quanh. Thanh kiếm trong tay anh phát ra ánh sáng nhạt, như muốn chống lại bóng tối đang dâng lên.

Elara đứng giữa hai người, đôi mắt cô tràn ngập sự bối rối nhưng cũng đầy quyết tâm. "Đây không phải là nơi mà chúng ta được chào đón. Nhưng tôi cảm nhận được... điều gì đó, một sức mạnh."

Trước mặt họ, một hình bóng mờ ảo xuất hiện. Hình dáng đó dần dần rõ nét, biến thành một người đàn ông với đôi cánh đen rộng lớn. Gương mặt của ông ta vừa quen thuộc vừa xa lạ, mang theo một sức hút kỳ lạ đến mức cả ba người không thể rời mắt.

"Chào mừng," người đàn ông cất tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyền uy. "Các ngươi đã đến được đây, điều đó chứng tỏ các ngươi không chỉ là những kẻ bình thường. Nhưng câu hỏi đặt ra là, liệu các ngươi có xứng đáng để tiếp tục?"

Elara nhìn thẳng vào ông, đôi mắt cô sáng lên. "Ông là ai? Và tại sao chúng tôi lại phải chứng minh điều gì đó? Chúng tôi đến đây để tìm sự thật, để giải cứu Elysium."

Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt ông dường như soi thấu tâm can của cô. "Tên ta là Ravok. Ta không phải kẻ thù của các ngươi, nhưng cũng không phải đồng minh. Ta chỉ là một người bảo vệ sự cân bằng. Các ngươi đang đứng trước ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, nơi mọi sự thật đều bị che giấu. Nhưng để đi tiếp, các ngươi phải vượt qua bài kiểm tra cuối cùng."

Lysander bước lên, giọng anh lạnh lùng nhưng kiên định. "Nếu đó là điều cần thiết, chúng tôi sẵn sàng. Đưa ra thử thách của ông."

Ravok giơ tay, và không gian xung quanh bắt đầu thay đổi. Những hình ảnh từ quá khứ, hiện tại, và tương lai xuất hiện, như những thước phim quay chậm lướt qua mắt họ. Mỗi hình ảnh đều gợi lên những cảm xúc mạnh mẽ: niềm vui, nỗi đau, sự hối tiếc, và cả nỗi sợ hãi.

"Thử thách của các ngươi không phải là chiến đấu, mà là đối mặt với chính bản thân mình," Ravok nói. "Mỗi người trong các ngươi sẽ phải bước qua cánh cổng tiếp theo một mình. Ở đó, các ngươi sẽ thấy bản chất thật sự của mình, cùng những gì các ngươi sợ hãi nhất."

Arya nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh. "Và nếu chúng tôi thất bại?"

Ravok nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị. "Nếu thất bại, các ngươi sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở đây, biến thành một phần của khoảng không này. Nhưng nếu thành công, các ngươi sẽ tìm thấy sức mạnh mà mình cần."

Không có thời gian để do dự. Một cánh cổng lớn bằng ánh sáng và bóng tối mở ra trước mặt họ, chia thành ba ngả, mỗi ngả dẫn đến một thế giới khác nhau.

“Chúng ta không có lựa chọn nào khác,” Elara nói, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng. “Hãy tin vào bản thân. Hẹn gặp lại ở phía bên kia.”

Elara bước qua cánh cổng đầu tiên. Cô thấy mình đang đứng trong một căn phòng quen thuộc - nơi cô lớn lên. Tiếng cười của mẹ vang lên từ xa, và hình ảnh cha cô, người đã hy sinh để bảo vệ Elysium, hiện ra.

"Elara, con đã làm tốt lắm," giọng nói của cha cô vang lên, nhưng thay vì cảm giác an ủi, Elara cảm nhận được một sức ép khủng khϊếp. "Nhưng liệu con có chắc mình đang làm đúng?"

"Con không biết," Elara thì thầm, nước mắt chảy dài trên má. "Con chỉ biết rằng con không thể đứng yên nhìn Elysium bị hủy diệt."

"Con đang chọn một con đường nguy hiểm," cha cô nói, hình bóng ông mờ dần. "Hãy nhớ, ánh sáng và bóng tối đều là một phần của con. Đừng để bất kỳ bên nào kiểm soát con hoàn toàn."

Arya bước qua cánh cổng thứ hai, và cô thấy mình đứng trên chiến trường đầy xác chết. Những tiếng hét thất thanh, máu chảy thành sông, và khuôn mặt của những người mà cô từng thất bại trong việc bảo vệ hiện lên trước mắt.

"Ngươi không bao giờ đủ mạnh," một giọng nói vang lên, sắc lạnh như lưỡi dao. Một bản sao của chính Arya bước ra từ bóng tối, cầm cây gậy phép. "Ngươi luôn thất bại, luôn làm người khác thất vọng."

"Không!" Arya hét lên, siết chặt cây gậy của mình. "Ta đã học được từ những sai lầm. Ta sẽ không để chúng định nghĩa ta!"

Lysander bước qua cánh cổng cuối cùng. Anh thấy mình trở lại quá khứ, trong một căn phòng trống rỗng, nơi anh đã từng đưa ra quyết định từ bỏ gia đình để bảo vệ vương quốc.

"Ngươi luôn nghĩ rằng ngươi là người hùng," một giọng nói lạnh lẽo vang lên. "Nhưng ngươi chỉ là một kẻ ích kỷ, sẵn sàng hi sinh mọi thứ để chứng minh bản thân."

"Đúng, ta đã sai," Lysander nói, đối mặt với hình bóng của mình. "Nhưng ta không còn là con người đó nữa. Ta chiến đấu không phải vì bản thân, mà vì tất cả những người ta yêu thương."

Khi cả ba trở lại, họ thấy Ravok đang đứng đợi, ánh mắt ông mang theo sự tôn trọng.

"Các ngươi đã vượt qua," ông nói. "Bây giờ, các ngươi đã sẵn sàng để đối mặt với định mệnh thực sự."

Một cánh cổng khác mở ra, dẫn đến một ánh sáng rực rỡ. Hành trình của họ còn dài, nhưng lần đầu tiên, họ cảm thấy thực sự sẵn sàng.