Bầu trời Elysium bao trùm bởi một lớp sương mù kỳ lạ, không rõ ánh sáng hay bóng tối chiếm ưu thế. Hành trình của Elara, Lysander và Arya dẫn họ đến một vùng đất mới - một khu rừng cổ xưa với những cây cối khổng lồ vươn cao như chạm tới bầu trời. Không khí ở đây đặc quánh, mang theo hương thơm kỳ dị của những loài hoa mà họ chưa từng thấy.
"Đây là đâu?" Arya hỏi, giọng cô xen lẫn sự cảnh giác. "Tôi không nhớ có bất kỳ bản đồ nào đề cập đến khu vực này."
"Chúng ta đang đi vào một vùng đất nằm ngoài cả ánh sáng và bóng tối," Lysander đáp, tay đặt lên chuôi kiếm. "Cẩn thận, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra ở đây."
Elara im lặng, đôi mắt lướt qua từng thân cây và tán lá. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác quen thuộc khó hiểu. Như thể cô đã từng đặt chân đến đây, dù ký ức không hề lưu giữ điều đó.
Họ tiến sâu hơn vào khu rừng, nơi không gian dường như méo mó, thời gian như ngưng đọng. Những âm thanh kỳ lạ vang vọng từ xa - tiếng cười khúc khích, tiếng bước chân lặng lẽ, và cả tiếng thì thầm như lời gọi mời.
“Đây không phải là nơi dành cho những kẻ sống," một giọng nói bất ngờ vang lên, khiến cả ba người lập tức dừng lại.
Trước mặt họ, một người phụ nữ xuất hiện, mặc chiếc áo choàng đen như hòa làm một với bóng tối. Đôi mắt bà sáng rực, chứa đầy tri thức nhưng cũng ẩn giấu nhiều bí mật.
"Ngươi là ai?" Lysander hỏi, giọng nói cứng rắn nhưng vẫn giữ sự tôn trọng.
Người phụ nữ mỉm cười, không trả lời ngay mà tiến lại gần hơn. "Các ngươi đã đi xa hơn bất kỳ ai từng dám đi. Nhưng liệu các ngươi có đủ can đảm để đối mặt với sự thật mà các ngươi tìm kiếm?"
Elara bước lên phía trước, trái tim cô đập mạnh. "Bà biết chúng tôi đang tìm kiếm gì sao? Hãy cho chúng tôi câu trả lời."
"Ta biết mọi thứ," người phụ nữ nói, ánh mắt dừng lại trên Elara. "Nhưng sự thật luôn có cái giá của nó. Các ngươi có sẵn sàng trả giá không?"
Arya nheo mắt. "Nếu chúng tôi không sẵn sàng, chúng tôi đã không đến đây. Nói cho chúng tôi biết điều gì đang chờ đợi phía trước."
Người phụ nữ bật cười, âm thanh vang vọng như tiếng chuông ngân. "Rất tốt. Các ngươi có dũng khí, nhưng ta tự hỏi liệu dũng khí đó có thể kéo dài đến bao lâu. Trước khi ta tiết lộ bất cứ điều gì, hãy trả lời câu hỏi của ta: Ánh sáng và bóng tối, các ngươi nghĩ rằng chúng là gì?"
Câu hỏi khiến cả ba người sững lại. Lysander nhìn bà với vẻ mặt không hài lòng. "Chúng ta không ở đây để trả lời những câu đố triết học. Chúng ta cần hành động, không phải lý thuyết."
Người phụ nữ lắc đầu. "Nếu các ngươi không hiểu được điều cơ bản này, các ngươi sẽ không bao giờ tiến xa hơn. Ánh sáng và bóng tối không phải là kẻ thù. Chúng là hai mặt của cùng một đồng xu, là sức mạnh cân bằng lẫn nhau. Nhưng các ngươi - những kẻ chiến đấu - luôn cố gắng tiêu diệt cái này để bảo vệ cái kia. Đó chính là sai lầm lớn nhất."
Elara cúi đầu, cảm thấy lời nói của người phụ nữ đánh trúng tâm hồn mình. Cô nhớ lại tất cả những cuộc chiến, những đau khổ mà họ đã trải qua. Liệu cô có thực sự hiểu được ý nghĩa của những gì mình đang đấu tranh?
"Bà đang nói rằng chúng tôi phải chấp nhận cả hai sao?" Elara hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm.
"Chấp nhận và thấu hiểu," người phụ nữ đáp. "Chỉ khi các ngươi hiểu rằng cả ánh sáng và bóng tối đều tồn tại trong chính các ngươi, các ngươi mới có thể tìm thấy sức mạnh thật sự để cứu Elysium."
Một sự im lặng bao trùm không gian. Lời nói của người phụ nữ như một lưỡi dao sắc bén, cắt sâu vào từng suy nghĩ của họ. Lysander, dù cố gắng giữ vẻ lạnh lùng, cũng không thể che giấu sự dao động trong lòng.
“Vậy chúng tôi phải làm gì tiếp theo?” Arya hỏi, giọng nói trầm nhưng chắc chắn.
Người phụ nữ chỉ tay về phía trước, nơi sương mù dày đặc như che giấu một cánh cổng lớn bằng đá. Trên cánh cổng khắc những biểu tượng kỳ lạ, ánh sáng và bóng tối hòa quyện vào nhau tạo thành một vòng tròn bất tận.
"Hãy bước qua cánh cổng đó," bà nói. "Bên trong là nơi các ngươi sẽ đối mặt với bản chất thật sự của mình. Nhưng hãy nhớ, không phải ai cũng có thể trở lại."
Họ đứng trước cánh cổng, không ai nói lời nào. Mỗi người đều bị cuốn vào dòng suy nghĩ của riêng mình. Arya siết chặt cây gậy phép, ánh mắt rực lên sự quyết tâm. Lysander đặt tay lên vai Elara, gật đầu. "Chúng ta không thể quay lại. Đi thôi."
Elara bước tới, đôi chân cô run rẩy nhưng lòng quyết tâm vẫn bùng cháy. Khi cô chạm vào cánh cổng, nó phát sáng, một luồng sáng chói lòa bao trùm lấy họ.
Cả ba biến mất, để lại khu rừng trở lại với sự yên tĩnh vốn có. Nhưng từ xa, một tiếng cười trầm thấp vang lên, như một lời cảnh báo từ bóng tối.