Không khí xung quanh như đông đặc. Cánh cổng rực sáng sau lưng Elara, Lysander và Arya dần khép lại, để lại một màn đêm sâu thẳm bao trùm. Họ đã vượt qua thử thách của Ravok, nhưng điều gì đang chờ đợi họ phía trước?
Elara đưa mắt nhìn quanh, hơi thở chậm lại. Mảnh đất họ đang đứng không giống bất cứ nơi nào trên Elysium—một vùng hoang mạc rộng lớn, mặt đất nứt nẻ với những dòng dung nham đỏ rực chảy xiết. Trên bầu trời, hai mặt trăng màu máu treo lơ lửng, tỏa ra ánh sáng mờ mịt, khiến không gian càng trở nên quỷ dị.
Lysander rút thanh kiếm của mình, lưỡi kiếm phát sáng nhẹ như một ngọn lửa đang cháy âm ỉ. “Nơi này... không có sự sống.”
Arya siết chặt cây gậy phép, cảm nhận được một nguồn ma lực bất thường đang chảy ngầm dưới mặt đất. “Nhưng có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta.”
Cô chưa kịp dứt lời thì từ trong màn đêm, hàng chục đôi mắt đỏ rực xuất hiện, bao vây họ từ mọi phía. Một luồng khí lạnh lẽo lan tỏa, mang theo mùi máu tanh tưởi. Những sinh vật kia dần lộ diện—chúng có hình dạng giống con người, nhưng làn da xám xịt, móng vuốt sắc nhọn và khuôn mặt méo mó như bị nguyền rủa.
Elara lùi lại, lòng bàn tay nóng lên khi ma lực trong cô dâng trào. “Hắc Hồn...”
Lysander không chần chừ, vung kiếm về phía trước. Một đường kiếm rực lửa xé toạc không gian, bổ đôi một con Hắc Hồn. Nhưng thay vì ngã xuống, nó chỉ gầm lên, vết thương lập tức khép lại.
“Không thể gϊếŧ bằng cách thông thường!” Arya cảnh báo, ngay lập tức vẽ một vòng ma trận trên không trung. “Chúng là những linh hồn bị nguyền rủa, chỉ có thể bị tiêu diệt bằng ánh sáng thuần khiết.”
Elara hiểu ngay. Cô nhắm mắt, tập trung sức mạnh từ sâu trong linh hồn mình. Một luồng sáng rực rỡ bùng nổ từ đôi bàn tay cô, lan tỏa ra xung quanh. Bọn Hắc Hồn rú lên đau đớn khi bị ánh sáng chạm vào, thân thể chúng vặn vẹo trước khi tan biến thành làn khói đen.
Tuy nhiên, trước khi họ kịp thở phào, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội. Từ giữa hoang mạc, một bóng đen khổng lồ trồi lên. Đó là một sinh vật với hình dạng giống loài rồng, nhưng thân thể nó được bao phủ bởi những dòng năng lượng đen đặc quánh, đôi mắt đỏ rực như hai viên ngọc máu.
“Elara... đó là gì vậy?” Lysander nghiến răng, cảm nhận được áp lực đáng sợ tỏa ra từ sinh vật kia.
Elara không trả lời ngay. Cô cảm thấy có thứ gì đó bên trong cô đang đáp lại sinh vật kia—một thứ sức mạnh cổ xưa, xa lạ nhưng cũng quen thuộc đến kỳ lạ.
Rồng Hắc Ám vỗ cánh, một luồng lửa đen bắn thẳng về phía họ. Lysander phản ứng nhanh, giương kiếm chặn đứng ngọn lửa, nhưng sức nóng của nó vẫn đủ mạnh để khiến anh lùi lại. Arya lập tức tạo một tấm khiên ma thuật, nhưng dù có cố gắng thế nào, những vết nứt vẫn xuất hiện trên lớp phòng hộ.
“Elara! Chúng ta cần cô!” Arya hét lên.
Elara nhắm chặt mắt. Cô biết đây là lúc để sử dụng thứ sức mạnh mà cô luôn sợ hãi—sức mạnh của Thiên Sứ Bóng Tối.
Một cơn gió mạnh thổi qua. Đôi mắt Elara bừng sáng, mái tóc cô bay lên khi cơ thể cô tỏa ra một luồng hào quang kỳ lạ, vừa thuần khiết vừa u ám. Trên lưng cô, một đôi cánh dần hiện ra, nhưng không phải cánh trắng như những thiên sứ khác, mà là một đôi cánh nửa trắng nửa đen, hòa trộn giữa ánh sáng và bóng tối.
Lysander nhìn thấy cảnh tượng đó mà kinh ngạc. “Elara... cô...”
Elara mở mắt, ánh nhìn của cô lúc này không còn là của một cô gái bình thường nữa. Cô giơ tay lên, một thanh kiếm ánh sáng hình thành giữa không trung, lưỡi kiếm tỏa ra hai luồng sáng đối lập—một bên là ánh sáng thuần khiết, một bên là bóng tối sâu thẳm.
“Ta không còn sợ hãi nữa,” cô nói, giọng nói vang vọng như có hai người cùng cất lên. “Nếu đây là vận mệnh của ta... thì ta sẽ đón nhận nó.”
Rồng Hắc Ám gầm lên, lao tới với tốc độ kinh hoàng. Nhưng lần này, Elara không né tránh. Cô vung kiếm, chém xuống. Một đường kiếm chói lòa xé toạc màn đêm, cắt xuyên qua thân thể khổng lồ của con rồng.
Tiếng gầm rú vang lên chấn động cả không gian. Rồng Hắc Ám dừng lại, toàn thân nó run rẩy trước khi nổ tung thành những mảnh bóng tối bị gió cuốn đi.
Mọi thứ trở lại tĩnh lặng. Chỉ còn lại Elara đứng đó, đôi cánh vẫn xòe rộng, ánh mắt cô phản chiếu ánh sáng của hai mặt trăng.
Lysander và Arya bước tới, cả hai đều không giấu được sự kinh ngạc.
“Elara...” Arya cất tiếng, nhưng không biết phải nói gì.
Elara nhìn họ, đôi mắt cô lúc này không còn sự bối rối hay sợ hãi. “Chúng ta phải tiếp tục. Đây chỉ là khởi đầu.”
Không ai nói thêm gì. Nhưng cả ba đều biết—từ khoảnh khắc này, số phận của họ đã thay đổi mãi mãi.