Trọng Sinh Lấy Lòng Phu Quân Thái Tử

Chương 12

Đêm ấy, vô số suy nghĩ xoay vần như đèn kéo quân ở trong tâm trí, Bồ Châu không ngừng phân tích được mất và kinh nghiệm của kiếp trước. Cứ như thế, nàng trằn trọc mãi cho đến gần canh tư, cơn buồn ngủ mới ập đến. Thế nhưng, nàng chỉ mơ màng được một lát thì bị tràng tạp âm khe khẽ đánh thức.

Âm thanh dường như vọng đến từ hướng dịch xá.

Nàng nghiêng tai lắng nghe, rồi khoác áo, rón rén bước xuống giường. Cửa phòng hé ra một khe nhỏ, nàng lặng lẽ nhìn qua đó.

Ước chừng đã canh năm, nhưng bầu trời vẫn còn đen kịt. Chiếc đèn l*иg treo trên cổng lớn dịch xá lay động theo từng cơn gió đêm. Từ xa, nàng trông thấy cửa lớn mở toang, bên ngoài có mấy con ngựa dừng lại, Hứa Sung cùng đám dịch tốt đã đứng chờ sẵn. Một bóng người từ bên trong bước ra.

Dù ánh sáng mờ nhạt, nhưng chiếc áo choàng xanh thẫm phủ ngoài tấm trường bào đen tuyền cùng dáng người cao ráo kia không thể lẫn vào đâu được, chính là Lý Huyền Độ.

Hắn lên ngựa, gã đàn ông mặt sẹo cùng mấy tùy tùng theo sát phía sau. Đoàn người không nấn ná lâu, giục ngựa phóng thẳng về hướng Tây. Bóng dáng bọn họ dần thu nhỏ, chẳng mấy chốc đã khuất dạng trong màn đêm dày đặc trước rạng đông.

Đợi đến khi những kỵ sĩ khuất xa, thị trấn nhanh chóng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.

Bồ Châu đóng cửa, quay vào giường tiếp tục ngủ.

Những ngày tiếp theo, nhà họ Dương gà bay chó sủa, chẳng lúc nào được yên ổn.

Bệnh tình của Chương thị không hề thuyên giảm, hết mời thầy thuốc lại sắc thuốc, trong khi gia cảnh vốn đã túng thiếu. Họa vô đơn chí, đứa bé tối qua ngủ cùng lão Lâm thị có lẽ bị hở chăn, sáng ra đã tiêu chảy, bếp lò sắc thuốc cả ngày không ngơi lửa, lại còn phải lo lắng chuyện chủ nợ đòi tiền. Vài ngày sau, lại có tin truyền đến: mặc dù năm nay Dương Hồng làm việc cực kỳ chăm chỉ, cẩn trọng, quản lý hơn mười trạm phong hỏa, không xảy ra chút sai sót nào, nhưng bản nhật ký tuần tra ông trình lên bị phát hiện có vài chỗ sai quy cách văn thư, kết quả chỉ được đánh giá trung bình. Tuy vẫn giữ được chức hầu trưởng, nhưng lại bị điều đến một nơi xa hơn, sau này chỉ sợ một hai tháng mới có thể về thăm nhà một chuyến.

Đêm nay khi Dương Hồng về đến thì thấy nhà cửa bừa bộn, nhi tử non nớt khóc oe oe cùng Chương thị lấy nước mắt rửa mặt, không khỏi cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Chương thị cố gắng vực dậy tinh thần, nói: “Chuyện lần này vốn là lỗi của ta, ta không nên giấu ông đi vay nặng lãi. Lúc ấy ta chỉ một lòng nghĩ cách vì cái nhà này. Giờ con còn nhỏ, thôi cũng không sao, dù ông có mất chức bị đưa đi khai hoang thì ít ra cũng không đến nỗi chết đói. Nhưng sau này khi con lớn lên, tiền đâu để lo liệu? Ông đã bị trói buộc cả đời ở nơi này rồi, chẳng lẽ còn muốn con trai mình cũng giống ông, suốt kiếp sống trong cảnh cơ cực thế này?”

Dương Hồng trầm mặc không nói.

Chương thị liếc nhìn trượng phu, lựa lời nói: “Con đường mà ta tìm được đáng tin cậy thật mà. Ta biết ông là người cương trực, chẳng thèm dựa vào đường tắt, nhưng ông nghĩ xem, ông không đi, người khác đi! Lẽ nào ông không nhớ, trước đây ông từng có một thuộc hạ, tư chất tầm thường, không có bản lĩnh gì, vậy mà giờ lại làm quan trên quận thành, hô phong hoán vũ? Khi gặp hắn, ông còn phải hành lễ với hắn. Hắn dựa vào cái gì? Chẳng lẽ cũng như ông, suốt ngày cầm đao cầm thương xông pha chém gϊếŧ với người Địch sao? Không! Hắn biết nắm lấy cơ hội, biết đi đường tắt! Thế mà ông lại cứ khăng khăng không chịu. Ông cực khổ bao năm, rốt cuộc để được cái gì? Ta xin ông đấy, chỉ cần ông gật đầu, tiền ta sẽ nghĩ cách lo liệu. Chẳng phải vẫn còn mấy mẫu ruộng tổ ở quê hay sao…”

“Đừng có mơ tưởng đến số ruộng đó!” Dương Hồng cắt ngang lời bà ta.

Chương thị hai mắt rưng rưng: “Tháng sau là đến kỳ trả nợ rồi. Sự việc đã đến nước này, nếu cứ thế buông xuôi, đến lúc đó chúng ta lấy đâu ra tiền mà trả? Bán ta đi cũng được, ta cam tâm tình nguyện, chỉ sợ ta chẳng đáng mấy đồng, có bán cả căn nhà này cũng không đủ. Làm mất nhà là tội của ta, nhưng còn con trai…”

Ba ta nghẹn lời.

“Còn cả con gái nhà họ Bồ, bọn trẻ phải làm sao? Chẳng lẽ ông định để chúng theo ông lang bạt bên ngoài, đến chỗ gối đầu cũng không có hay sao? Số tiền hôm trước ông mượn đem gửi chỗ A Cúc giờ cũng sắp hết rồi. Hôm nay tiền mua thuốc cho con trai đều do A Cúc tự bỏ tiền túi ra đấy…”

Nói đến đây, bà ta cúi đầu, bật khóc nức nở, tiếng khóc không lớn, yếu ớt nhưng dai dẳng, như một mũi dùi nhọn hoắt cứa vào tai người.

Dương Hồng im lặng hồi lâu, chậm rãi đứng lên.

“Ruộng tổ không thể động vào. Để ta nghĩ thêm…”

Giọng ông trầm thấp, bỏ lại Chương thị rồi xoay người bước ra ngoài.

Mắt Chương thị ánh lên vẻ mừng rỡ.

Bà ta quá hiểu trượng phu của mình. Nếu ông vẫn kiên quyết bác bỏ, ắt sẽ thẳng thừng từ chối. Nay đã mở lời như vậy, chắc chắn là đã nghe lọt tai.

Bồ Châu đứng ngoài cửa, vội quay lưng lại giả vờ quét sân. Đợi Dương Hồng bước ra, nàng gọi một tiếng: “A thúc.”

Dương Hồng khẽ gật đầu, vì tâm trí nặng trĩu nên cũng không dừng lại, bước đi, dáng vẻ nặng nề.

Bồ Châu đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa hai vợ chồng họ trong phòng, biết rằng Dương Hồng có khi đã bị Chương thị thuyết phục.

Đúng là một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng hảo hán. Nếu là lúc khác, những lời của Chương thị cũng không hẳn là vô lý. Nhưng nàng biết rõ hậu quả của việc này, dù chỉ vì ân tình ông đã cưu mang nàng suốt những năm qua, nàng cũng không thể để ông bước lên con đường cũ của kiếp trước.

Nàng thoáng trầm ngâm, đặt chổi xuống rồi vội vàng đuổi theo.

Dương Hồng đã đi đến đầu trấn, nghe thấy nàng gọi từ phía sau bèn dừng bước, quay đầu lại.

“Dương a thúc, thúc định đi đâu thế? Sắp đến giờ ăn rồi.” Bồ Châu mỉm cười nói.

Dương Hồng gượng cười, bảo nàng cứ về nhà đợi cơm, còn mình có việc phải ra ngoài một lát.

Bồ Châu nói: “Dương a thúc này, chắc thúc cũng biết Thôi Huyễn nhỉ? Trước đây hắn bảo không có việc gì làm, suốt ngày rong chơi khắp nơi. Giờ thì hối hận rồi, muốn tìm một công việc đứng đắn. Chẳng phải chỗ thúc còn thiếu một vị trí trạm phó sao? Hắn biết chữ, võ nghệ cũng không tệ, thúc có thể giúp hắn một tay, để hắn đến chỗ thúc làm việc không?”

Dương Hồng vốn chẳng ưa gì đám thanh niên suốt ngày tự xưng là “thiếu hiệp”, không lo làm việc chính đáng, đặc biệt là Thôi Huyễn. Ông biết hắn có chút bản lĩnh, cảm thấy thật uổng phí, nay nghe Bồ Châu mở lời, tất nhiên là đồng ý ngay: “Bảo hắn mai đến tìm ta là được.”

“Vậy cháu thay hắn cảm tạ thúc trước nhé!” Nàng vui vẻ nói.

Dương Hồng gật đầu qua loa, bảo nàng về nhà, còn mình thì nhấc chân định rời đi. Nhưng vừa lúc ấy, nàng lại lên tiếng: “Dương a thúc, chuyện thúc và a thẩm bàn bạc trong phòng, cháu đều nghe cả rồi. Thúc đang định vay tiền để a thẩm lo lót cửa sau, phải không?”

Quả thật Dương Hồng đang tính mặt dày tìm bạn bè hỏi xem có cách nào xoay sở một khoản tiền hay không. Bản thân ông thế nào cũng được, nhưng con trai ông và cả con gái nhà họ Bồ, ông không thể không lo lắng. Trong lòng vốn đã thấy khó xử, giờ lại bị con gái nhà họ Bồ nghe thấy rồi hỏi thẳng như vậy, ông lại càng thêm bối rối, nhất thời không biết phải đáp thế nào.

Bồ Châu lập tức nói: “Dương a thúc, thúc đừng nghĩ nhiều, chuyện này chẳng có gì đáng trách, đổi lại là người khác thì đã làm từ lâu rồi. Lẽ ra cháu không nên mở miệng, nhưng bao năm qua thúc đã bao bọc cháu, trong lòng cháu sớm đã xem thúc như người thân. Có mấy lời không biết cháu có thể nói ra không?”

Giọng nàng chân thành, khiến sự ngại ngùng của Dương Hồng vơi đi phần nào, vội gật đầu.

Bồ Châu bèn nói: “Vị Lưu Đô hộ đó từ trước đến nay vốn có tiếng xấu, có lẽ thúc còn hiểu rõ hơn cháu…”

Nàng liếc nhìn xung quanh, rồi hạ giọng nói: “Dương a thúc này, nếu thúc nghe lời thẩm, đi cửa sau để trở thành tâm phúc của ông ta, sau này chẳng may ông ta gặp chuyện, chẳng phải thúc cũng bị liên lụy sao?”

Dương Hồng im lặng.

Bồ Châu lại nói tiếp: “Dương a thúc, thúc có biết vì sao vừa nãy cháu lại nghe trộm thúc và thẩm nói chuyện không? Thực ra cháu không phải người như vậy đâu. Không giấu gì thúc, đêm qua cháu mơ thấy Lưu Đô hộ rơi đầu, giật mình sợ đến mức không ngủ lại được, nên mới đuổi theo để báo cho thúc biết…”

Dương Hồng giật nảy mình: “Chớ có nói bậy! Kẻo lại rước họa vào thân!”

Bồ Châu liên tục gật đầu: “Cháu chỉ kể với mình thúc thôi đấy. Giấc mơ tuy vô căn cứ, nhưng vạn nhất là điềm chẳng lành thì biết phải làm sao?”

Dương Hồng vốn đã do dự, nghe nàng nói vậy càng cảm thấy chẳng lành, những suy tính vừa nhen nhóm trong đầu lập tức tan biến. Ông thở dài, gật đầu nói: “A thúc biết rồi, cháu về nhà đi. Ta chỉ đi vay ít tiền để chi tiêu trong nhà, còn những chuyện khác cứ từ từ nghĩ cách. Ta chỉ thấy thương cháu, ở nhà ta chẳng được sống sung sướиɠ.”

Bồ Châu lắc đầu: “A thúc không cần đi vay, chỗ cháu có tiền, có thể cho a thúc mượn trước.”

Dương Hồng vội xua tay: “Không được, không được. Nhũ mẫu của cháu vất vả biết bao mới dành dụm được chút tiền, sau này còn phải lo liệu đồ cưới cho cháu nữa.”

Bồ Châu cười nói: “Cháu không vội lấy chồng, nhưng chuyện trong nhà a thúc thì gấp đấy. Nếu người cho vay đến đòi nợ mà không có tiền trả thì biết phải làm sao?”

Dương Hồng thầm nghĩ, cô bé vẫn còn nhỏ, chưa có nhiều trải nghiệm, chắc nàng cho rằng Chương thị chỉ vay một khoản nho nhỏ, nhũ mẫu có chút tiền tích lũy vậy là đủ để trả rồi. Ông cười khổ: “Bà ấy vay không ít đâu, số tiền mà nhũ mẫu cháu dành dụm, e là chẳng thấm vào đâu.”

Bồ Châu nói: “A thúc cứ về nhà trước đi, cháu sẽ cho thúc xem có đủ hay không.”

Dương Hồng đành phải theo nàng quay về. Bồ Châu dẫn ông vào phòng, lấy tiền ra. Ngoài số bạc lấy lại từ chỗ Thôi Huyễn, còn có cả khoản mà mấy ngày trước Lý Huyền Độ đưa cho nàng, tất cả chất thành một đống đặt lên bàn.

Dương Hồng sững sờ, kinh ngạc nhìn nàng: “Cháu lấy đâu ra nhiều tiền thế này?”

Bồ Châu đáp: “Mấy hôm trước, trong dịch xá có một vị quý nhân tới ở, người ấy quen biết gia đình cháu từ trước, biết cháu lưu lạc đến đây nên vô cùng thương cảm. Ngài ấy hào phóng, đã cho cháu số tiền này. Thúc xem có đủ không?”

Hôm đó Thôi Huyền chỉ lấy mười một lượng, cộng thêm số Lý Huyền Độ đưa, không cần Dương Hồng nói, Bồ Châu cũng biết từng này đủ để trả nợ, kể cả lãi suất.

Quả nhiên, Dương Hồng liên tục gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi!” Sau khi hoàn hồn, ông lại thấy có chút ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: “Nhưng thế này thì thật không tiện…”

Bồ Châu ngắt lời ông: “Cháu để đó cũng chẳng dùng tới, trước tiên a thúc cứ dùng đi đã. Đợi a thúc có tiền rồi trả cháu sau cũng không muộn.”

Hàng chân mày nhíu chặt suốt mấy ngày qua của Dương Hồng cuối cùng cũng giãn ra, ông cảm động nói: “Cháu cứ yên tâm, nhất định a thúc sẽ trả lại sớm cho cháu.”

Đúng lúc đó, cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra. Bồ Châu quay đầu lại, thấy Chương thị đứng ngay trước cửa, nhìn chằm chặp vào số tiền trên bàn, mặt mày hoan hỉ: “Ôi quý nhân nhà nào mà lại tốt bụng thế này! Thật tốt quá, lần này đúng là giúp được việc lớn rồi. Tiểu nữ quân cứ yên tâm, đợi a thúc của cô một bước lên mây, nhất định sẽ trả lại cô số tiền này!”

Dương Hồng sầm mặt, gom hết số bạc lại.

Chương thị vội túm lấy cánh tay ông: “Ông làm gì thế? Bạc đã có rồi, chẳng phải nên bàn bạc ngay sao? Sáng sớm mai đi quận thành, lần này chi bằng tự ông đích thân đi, nhất định sẽ không xảy ra sơ suất…”

“Đi cái gì mà đi! Đừng có nằm mơ nữa! Số bạc này tiểu nữ quân cho ta vay để trả nợ. Ta nói cho bà biết, chuyện đó từ nay về sau đừng nhắc đến nữa. Nếu còn dám mở miệng thêm một câu, ta sẽ bỏ bà thật đấy! Giờ ta phải đi trả nợ đây!”

Giọng điệu của Dương Hồng kiên quyết như đinh đóng cột, dứt lời liền xách túi bạc rời đi.

Tối hôm ấy về nhà, ông báo rằng mình đã trả hết nợ, còn dư lại một ít, mang đến trả Bồ Châu.

Bồ Châu cũng không tiện nói gì thêm, nhận lại số tiền đó.

Cuối cùng nhà họ Dương cũng vượt qua cơn sóng gió này. Dương Hồng vô cùng cảm kích Bồ Châu, nhưng trong lòng Chương thị lại mang nỗi oán hận.

Rõ ràng bà ta đã thuyết phục được trượng phu, vậy mà ông lại đột nhiên đổi ý. Nghe lão Lâm thị kể, lúc đó con gái nhà họ Bồ đuổi theo ra ngoài, lén lút giữ ông lại trò chuyện hồi lâu, chắc chắn nàng đã giở trò quỷ.

Dù nàng cho vay tiền, nhưng lại nhiều chuyện lắm lời, khiến trượng phu bỏ lỡ cơ hội thăng tiến hiếm có.

Vài ngày sau, Dương Hồng lại lên đường, đi tuần tra một trạm phong hỏa mới, nơi đó xa hơn, lần này chí ít một tháng sau mới trở về. Trượng phu vừa đi, Chương thị không dám làm khó Bồ Châu ra mặt, nhưng lại để mặc lão Lâm thị mỗi ngày đuổi gà mắng chó, chỉ trỏ bóng gió, đứng trước sân mắng con chó trong nhà: “Cho ăn bao nhiêu cơm không biết điều, chẳng biết giữ nhà, chỉ biết lắm mồm lắm miệng, phá hoại tình cảm trong nhà!”

Bồ Châu lười tranh cãi với họ.

Nói thật, bây giờ thứ có thể khiến nàng bận tâm cũng chỉ có những chuyện liên quan đến tương lai của bản thân mà thôi.

Dù nàng tin chắc rằng sự việc sẽ phát triển theo hướng mình biết, nhưng đến giờ, vẫn chưa có một bằng chứng xác thực nào cả.

Đây chính là cơ hội chứng minh điều đó. Chừng nào chuyện chưa xảy ra đúng như những gì nàng biết, tận sâu trong lòng nàng vẫn còn chút bất an. Những ngày gần đây, nàng cứ âm thầm chờ đợi Lưu Sùng tạo phản, từng ngày trôi qua thật chậm chạp, khiến lòng người thấp thỏm không yên.

Cứ thế mười mấy ngày trôi qua.

Chiều hôm đó, lão Lâm thị từ bên ngoài trở về, mặt mũi sưng vù, hai mắt thâm quầng, một chiếc răng cửa cũng gãy mất, miệng đầy máu, nói năng ú ớ, đau đớn rêи ɾỉ không ngừng.

Chương thị bị dáng vẻ của bà ta dọa sợ, hỏi han mấy câu mới biết, hóa ra lúc nãy bà ta ra bờ sông ngoài trấn giặt đồ cho tiểu chủ, trên đường về thấy dưới đất cách đó không xa có một đồng tiền, đi thêm vài bước lại thấy một đồng nữa, rồi lại thêm một đồng nữa, như thể có ai đó làm rơi túi tiền, khiến bạc rơi vãi khắp nơi.

Lão Lâm thị tưởng hôm nay mình gặp vận may phát tài, trong lòng hớn hở, mắt dán chặt vào số tiền, cứ thế nhặt từng đồng một dọc đường ra khỏi trấn. Càng nhặt càng xa, cuối cùng chui tọt vào bãi đất hoang, gom được mấy chục đồng. Đang mừng rỡ, bỗng nhiên có người từ đâu lao ra, trùm một cái bao gai rách lên đầu bà rồi đánh túi bụi. Đánh xong, đám người kia liền bỏ đi. Đợi đến khi lão Lâm thị vùng vẫy xé rách bao tải, xung quanh đã vắng tanh vắng ngắt, ngay cả bóng ma cũng không thấy đâu.

Càng tức hơn là số tiền nhặt được ban nãy cũng bị cướp sạch.

Chương thị tức giận mắng chửi om sòm, lão Lâm thị thì đau không chịu nổi, miệng sưng vù đến mức ăn cơm cũng không nổi, cứ rêи ɾỉ than vãn mãi không thôi.

Trời tối, Bồ Châu theo A Cúc đến dịch xá như thường lệ. A Cúc không để nàng làm việc, nàng rảnh rỗi nên đi đến chuồng ngựa cho ngựa ăn cỏ khô. Đang bận rộn, bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên giữa không trung: “Dạo này bận gì thế?”

Bồ Châu ngoảnh đầu lại.

Thiếu niên nằm vắt vẻo trên tường, một tay chống đầu, cúi xuống nhìn nàng, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ dại, vẻ mặt lười nhác chán chường.

Chính là Thôi Huyễn, người mà đã nửa tháng nay nàng không gặp. Hắn mặc bộ y phục của lính đồn thú, trông dáng vẻ nằm ườn trên tường thế kia, chắc đã ở đó được một lúc rồi.

Thấy Bồ Châu không để ý đến mình, hắn nhảy từ trên tường xuống, đi đến phía sau nàng, nói: “Ta nghe lời cô, đang làm việc cho Dương a thúc đấy. Không phải ta trốn việc đâu đâu, hôm nay ông ấy sai ta về có việc, sáng mai ta phải đi rồi. Ta đói lắm! Lần trước cô hứa sẽ lấy đồ ăn cho ta, đâu rồi? Ta đến đòi đây.” Nói xong liền chìa tay ra, bộ dạng như đang đòi nợ.

Bồ Châu chẳng buồn để tâm, tiếp tục chia cỏ vào máng ngựa: “Lão Lâm thị bị đánh, gãy mất cả răng cửa, có phải do huynh làm không?”

“Không phải…”

Hắn phủ nhận, nhưng thấy nàng quay đầu nhìn mình chằm chằm, liền đưa tay gãi gãi mũi.

“Là ta đấy. Hôm nay ta về, nghe Phí Vạn nói bà già đó ngày nào cũng gây khó dễ cho cô, nên tiện tay bảo người dạy dỗ bà ta một trận, coi như giúp cô xả giận.”

Giọng điệu hắn đầy thoải mái, nhưng nói xong lại thấy nàng nhìn mình chăm chú không nói gì, dần dà cũng bắt đầu căng thẳng.

“Cô giận rồi à?”

Hắn nhìn sắc mặt nàng, cẩn thận hỏi.

Bồ Châu nhớ lại bộ dạng hai mắt thâm tím của lão Lâm thị, dù biết là không nên, nhưng vẫn không nhịn được, phì cười thành tiếng.

“Quên đi, lần sau đừng làm nữa là được!”

Thôi Huyễn thở hắt ra, nói: “Được, ta nghe cô.”

Bồ Châu bảo hắn chờ một lát, rồi quay vào bếp.

A Cúc và Trương mụ đều ra phía trước đưa cơm, vẫn chưa quay lại. Nàng lấy hai chiếc bánh hấp, quét thêm chút tương lên trên, nghĩ ngợi giây lát, lại lấy thêm hai chiếc nữa, cuộn lại với nhau, tiện thể rót một bát nước, rồi mang tất cả ra ngoài.

Trông Thôi Huyễn quả thật rất đói, hắn nhận lấy rồi ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc đã hết hơn phân nửa.

Bồ Châu đưa nước cho hắn, hắn ừng ực uống một hơi cạn sạch, đặt bát xuống, thấy nàng lại đưa cho mình một thứ khác, nhìn kỹ mới nhận ra đó là hộp trâm hắn đã tặng hôm nọ, liền sững người.

Bồ Châu mỉm cười: “Ta về xem lại rồi, trâm này làm bằng vàng, một là quá quý giá, hai là ta cũng chẳng có dịp để dùng, lòng tốt của huynh ta xin nhận, nhưng vẫn nên trả lại huynh thì hơn…”

Lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt Thôi Huyễn đã vụt tắt, hắn nói: “Cô sợ thứ này có lai lịch không rõ ràng đúng không? Nó không được mua bằng tiền cướp bóc, cũng không phải lấy từ phí bảo kê, những khoản đó đều phân chia hết cho các huynh đệ. Ta bán kiếm nên mua được cây trâm này, chẳng vì gì cả, chỉ là cảm thấy cô cài lên sẽ rất đẹp thôi.”

Hôm nay lão Lâm thị bị đánh một trận vô cớ, Bồ Châu đã đoán có liên quan đến Thôi Huyễn. Nghĩ có lẽ hắn đã về, có thể tối nay sẽ đến tìm mình, nên nàng luôn mang theo cây trâm bên người, định tìm cơ hội trả lại cho hắn.

Quả nhiên không sai.

Nàng là người từng trải, sao có thể không nhận ra tình cảm mơ hồ mà hắn dành cho mình?

Chỉ là nàng không ngờ rằng hắn lại bán đi thanh kiếm gia truyền vốn chưa từng rời thân.

Dù trong lòng có chút cảm động, nhưng Bồ Châu biết chuyện giữa hai người là không thể, vậy thì đừng để hắn nuôi bất cứ hy vọng nào.

Nàng hơi chần chừ, song vẫn mỉm cười: “Ta không chê, chỉ là cảm thấy ta không nên nhận…”

Sắc mặt thiếu niên sa sầm, bỗng vung tay ném mạnh chiếc bánh đang ăn dở xuống đất, rồi quay ngoắt đi thẳng.

Bồ Châu không ngờ hắn lại phản ứng dữ dội đến vậy. Nàng đứng đó, tay vẫn cầm chặt chiếc hộp đựng trâm, đang ngượng ngập chưa biết làm sao thì bỗng thấy hắn quay lại, đi thẳng đến trước mặt nàng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hắn cúi người nhặt chiếc bánh vừa vứt xuống, tùy tiện phủi qua lớp bụi, sau đó ăn sạch chỉ trong vài miếng. Hắn nhận lại cây trâm từ tay nàng, lắc lắc mấy cái, cười rộ lên, hàm răng trắng tinh hiện rõ, đôi mắt sáng rực nhìn nàng.

“Chờ đó! Rồi sẽ có ngày nàng chịu nhận nó!”

Nói rồi nhét cây trâm vào trong ngực áo mình.

Quả nhiên là tính khí thiếu niên, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trái lại có mấy phần đáng yêu.

Thấy hắn không còn giận nữa, Bồ Châu cũng thở phào, mỉm cười lắc đầu. Nàng đang định hỏi hắn đã ăn no chưa thì bỗng nghe phía trước dịch xá vọng đến tiếng ồn ào, như thể có chuyện gì xảy ra.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, vội chạy lên phía trước, chỉ thấy mọi người trong dịch xá đều đổ ra cửa, bàn tán xôn xao.

Thôi Huyễn len qua đám đông ra ngoài, chẳng mấy chốc đã quay lại, nói rằng vừa rồi có một đội binh mã lớn đi ngang qua trấn, trông có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó.

Không lâu sau, đình trưởng trấn Phúc Lộc gõ chiêng trống loan tin: ông vừa nhận được lệnh từ trên, yêu cầu tất cả mọi người lập tức về nhà, không ai được ra khỏi cửa, ngay cả dịch xá cũng phải đóng lại, tối nay toàn trấn giới nghiêm.

Mọi người nhao nhao bàn luận, lo lắng không biết có phải người Địch đã kéo quân đánh tới nơi rồi hay không. Hứa Sung thúc giục dân chúng trong trấn nhanh chóng giải tán về nhà, nơi này cũng sắp phải đóng cửa.

Bồ Châu theo A Cúc vội vã trở về nhà họ Dương.

A Cúc lo lắng vô cùng, chủ tớ Chương thị cũng thế, cuống quýt muốn tìm Dương Hồng về nhà, ai nấy đều cho rằng người Địch sắp đánh tới. Chỉ có Bồ Châu vẫn ung dung bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy yên tâm hơn.

Nếu nàng đoán không lầm, hẳn là chuyện của Lưu Sùng đã bại lộ.

Quả nhiên, hai ngày sau, vào giữa trưa, khi nàng đang giúp A Cúc nhóm lửa trong bếp, lão Lâm thị bỗng thở hồng hộc lao vào sân, giọng nói the thé lẫn cả tiếng gió lọt qua kẽ răng vì thiếu mất chiếc răng cửa:

“Không xong rồi! Không xong rồi!”

Chương thị vừa ru con ngủ xong, giật bắn người vì tiếng hét của bà ta, hoảng hốt chạy ra: “Chuyện gì? Chuyện gì? Người Địch đánh tới rồi à?”

Lão Lâm thị kích động nói: “Là cái tên Lưu Đô hộ kia, Lưu Sùng tạo phản rồi! Vừa nhận được tin cấp báo vừa từ quận thành, đã dán ngay trên cửa dịch xá đấy! Nghe nói hơn chục vị Đô úy đều bị họ Lưu lừa vào cùng hội, bị chém đầu hết cả rồi, thủ cấp treo ngay trên cổng thành! Trời đất ơi! Cả đám quan lại trong phủ hắn, lớn nhỏ gì cũng bị bắt gọn! À đúng rồi!”

Lão Lâm thị trừng mắt, vẻ mặt phấn khích: “Nghe nói bọn họ còn dựa theo danh sách mừng thọ Lưu Sùng, bắt hết những kẻ từng dâng lễ, không chừa một ai! Tất cả đều bị xem là đồng đảng! Bắt một loạt, chắc là bị chém đầu hết! May quá! Hôm đó ta bị cướp giữa đường, không đưa được quà tới! Nếu không thì lần này phụ thân của tiểu chủ chẳng biết còn bị liên lụy đến mức nào đâu!”

Giọng điệu bà ta hệt như thể mình là đại ân nhân cứu mạng của Dương Hồng, thậm chí còn có chút đắc ý.

Bồ Châu đứng ở cửa bếp nhìn lão Lâm thị khoa chân múa tay kể chuyện xong, liếc qua Chương thị.

Sắc mặt bà ta trắng bệch, miệng hơi hé, đứng chôn chân một chỗ, ánh mắt vừa kinh hỉ, lại thoáng nét sợ hãi. Đột nhiên như chợt nghĩ tới điều gì, bà ta lập tức quay phắt sang nhìn nàng.

Bồ Châu vừa hay cũng đang nhìn bà ta, ánh mắt giao nhau, khiến Chương thị bỗng trở nên lúng túng.

Bồ Châu xoay người tiếp tục giúp A Cúc nhóm lửa, vẻ ngoài điềm nhiên, nhưng nhịp tim đã nhanh hơn một nhịp.

Cuối cùng cũng xảy ra rồi! Chính là chuyện này!

Rất nhanh thôi, nàng sẽ được trở về kinh đô!