Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi

Chương 18

Mẹ Từ nhướn mày, cầm thứ nhỏ xíu này trong tay, nuốt lại một nửa lời định nói.

“Mày nhiều tiền không có chỗ tiêu hả? Mua cái này về, mỗi ngày mẹ bận rộn như vậy, đâu có thời gian mà bôi?”

“Ôi chao, sao lại không có thời gian? Mẹ là không nỡ thôi. Sắp vào thu rồi, trời càng khô hanh, mỗi ngày mẹ bôi một chút trước khi ngủ cũng tốt. Con nghe nói cũng có thể bôi môi và mặt, chống nứt nẻ. Nứt nẻ thì khó chịu lắm...”

Trong lòng mẹ Từ ấm áp, thằng con trai út này cũng chỉ có điểm tốt này, miệng ngọt, biết nói chuyện. Nhận được đồ của con rồi, đâu còn nhớ mắng nó.

Chị dâu cả cũng cười nói: “Chú út đúng là hiếu thảo.”

Anh cả và anh hai chính là thiệt thòi vì ăn nói vụng về, chỉ biết làm không biết nói.

Trước khi chị dâu thứ hai lên tiếng, Từ Đông Thăng ném gói kẹo cho Từ Quốc Hoa lớn nhất, “Này, đồng chí Từ Quốc Hoa, con là anh cả, lát nữa ăn cơm xong, con chia cho em trai em gái mỗi đứa một viên kẹo, nhớ để lại một viên của vợ chú ba và bà nội.”

Từ Quốc Hoa mang trọng trách, đặt gói kẹo trước ngực, còn chào kiểu quân đội kì cục, “Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”

Mấy đứa trẻ reo lên, vui mừng khôn xiết, vây quanh anh tranh nhau nói “Chú ba tốt quá”.

Mẹ Từ nghiến răng, đường chỉ nhỏ như vậy, không phải ngày lễ tết mà mua kẹo gì. Bà cầm hộp kem dưỡng da nhỏ xíu này trong tay, miệng đã bị chặn lại rồi.

“A Tuệ, con phải quản thằng út, đừng để nó có tiền nữa.”

Con dâu vẫn còn quá mềm lòng, không quản được con trai út.

“Vâng, mẹ, con biết rồi.” Lâm Tuệ mỉm cười, không biết suy nghĩ trong lòng mẹ Từ. Bây giờ tiền có thể tiêu đều là do bản thân anh có bản lĩnh.

Người Từ Đông Thăng có mùi thuốc lá, không nồng lắm, chắc là bị ám từ người xung quanh, nhưng lại không ngửi thấy mùi rượu trên người anh.

“Anh về ăn cơm cũng không nói một tiếng, bây giờ em nấu cho anh chút miến khoai lang nhé, cũng nhanh chín.”

“Được, lần sau sẽ nói trước.”

Đợi đến khi trời tối, mọi người đều lên giường ngủ, Lâm Tuệ trơ mắt nhìn người đàn ông lại lấy từ trong túi ra một hộp kem dưỡng da, cười nói, “Túi quần anh cũng sâu thật đấy, đựng được nhiều đồ như vậy.”

Từ Đông Thăng nhướn mày, cười đắc ý, “Đó là đương nhiên! Hôm nay là cố ý đi mua cho em, của mẹ anh chỉ là tiện thể thôi.”

Trong mơ, Từ Đông Thăng không hề chu đáo như vậy.

Cô nghĩ đến mấy bộ phim tình cảm tranh giành tình yêu mà cô đã xem, phụ nữ biết làm nũng thì sướиɠ nhất, đàn ông đều thích. Cô nghĩ thầm, liền ghé sát lại hôn một cái, “Cảm ơn chồng.”

Dưới ánh trăng mờ ảo, mặt Từ Đông Thăng đỏ bừng.

Hai vợ chồng họ cũng chỉ gặp nhau hai lần lúc bà mối giới thiệu, nói chuyện vài câu, ngay cả tay cũng chưa nắm đã đăng ký kết hôn rồi.

Thời buổi này mọi người đều kín đáo, nắm tay cũng thấy ngại ngùng. Dù là trong thôn hay ở thị trấn, chưa từng thấy người phụ nữ nào táo bạo phóng khoáng như vậy.

Từ Đông Thăng không nói gì, nhưng trong lòng thích lắm, tim đập thình thịch.

Tiêu tiền cho vợ đúng là đáng giá!

Chiều hôm sau, Từ Đông Thăng và Cẩu Tử lại chạy đến cửa hàng bách hóa thị trấn hỏi bột đánh răng đã có hàng chưa.

“Không có nhãn hiệu Phương Đông, có nhãn hiệu Vô Địch, hai hào rưỡi một gói, lấy không?”

“Lấy! Lấy hai gói!”

Hai tay anh đút túi, lần này ngay cả đồng xu cũng không sờ thấy, trong lòng bàn tay toàn là không khí!