Từ Đông Thăng lắc đầu, hôm nay ngay cả một xu vợ cũng không để lại à?
“Cẩu Tử, đợi anh sau này kiếm được tiền thì trả lại cho mày.” Từ Đông Thăng nhét hai gói bột đánh răng vào túi quần, khoác vai Cẩu Tử nói.
Gói bột đánh răng này còn chưa to bằng bàn tay anh, vậy mà cũng phải hai hào rưỡi, đúng là không rẻ. Nhưng nghe nói người thành phố bắt đầu dùng kem đánh răng đắt tiền hơn rồi, một tuýp kem đánh răng nhỏ phải ba hào rưỡi.
Đợi sau này anh có tiền, sẽ mua cho vợ loại đắt tiền hơn, tốt hơn để dùng, nói chuyện cũng thơm tho...
Cẩu Tử cười ngây ngô, “Ừ, không sao, em không cần dùng tiền gấp.”
Nhà cậu ấy cũng chiều chuộng cậu ấy, đứa con trai duy nhất, ra ngoài chơi đều cho chút tiền. Đây cũng là lý do đám người kia chê Cẩu Tử ngốc nhưng vẫn muốn dẫn cậu ấy đi chơi cùng, cậu ấy chính là một túi tiền thật thà.
Mua được đồ cần mua, trong lòng Từ Đông Thăng vui vẻ, nghĩ đến tối qua vợ chủ động liền đỏ mặt. Không nhịn được nghĩ tối nay vợ có còn chủ động nữa không.
Anh càng nghĩ càng vui, chân bước nhún nhảy, đá đá viên sỏi chơi.
Anh nhìn trái nhìn phải, đột nhiên một thứ trong bụi cỏ ven đường thu hút ánh nhìn của anh.
“Cái gì kia?”
Cẩu Tử nhìn theo hướng anh chỉ, không để ý, “Chắc là rác? Ven đường chẳng phải thường có người vứt rác sao?”
Hồi nhỏ họ thấy “rác” còn nhiều hơn, núi trước núi sau, suối nhỏ, đất hoang đều là đồ bị vứt bỏ. Cho dù trông có đẹp đẽ, giá trị đến đâu, cũng không ai dám động vào, sợ rước họa vào thân.
Nhưng tình hình mấy năm gần đây đã dịu đi nhiều, người vứt đồ cũng ít hơn.
“Anh thấy không giống.”
Từ Đông Thăng nhảy xuống mảnh đất hoang ven đường, ngồi xổm xuống. Là một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ chạm khắc, anh không nhận ra là hoa gì, chỉ thấy đẹp. Trên đó không bẩn, chỉ dính không ít bùn đất.
Hai tay anh nâng lên, nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, tìm thấy một cái chốt ẩn. Anh ấn cái mẩu gỗ nhỏ nhô ra đó, sau đó liền mở nắp.
“Haiz, tiếc là trống không.” Bên trong không có gì cả. Nghĩ cũng đúng, nếu bên trong có đồ tốt, thì đã bị người ta mang về nhà từ lâu rồi.
“Anh, anh lấy cái hộp rỗng làm gì? Mang về đốt lửa cũng không dễ cháy.”
Cẩu Tử nghe anh nói rỗng cũng hơi thất vọng, thấy anh đậy nắp hộp lại, còn tưởng là định vứt đi nhưng lại thấy anh cầm hộp, đi về.
“Cái hộp này đẹp, mang về cho vợ anh đựng đồ lặt vặt.”
Về đến nhà, những người làm việc vẫn chưa về, mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong thôn, chỉ còn lại một mình Lâm Tuệ ở nhà nhặt rau chuẩn bị bữa tối.
“A Tuệ, xem hôm nay anh lại mang gì tốt về cho em đây!”
Trước mắt Lâm Tuệ xuất hiện một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ chạm khắc, tuy trên đó dính bùn đất, nhưng bố cô và hai anh trai làm đồ gỗ nhiều, cô biết chạm khắc càng nhỏ càng khảo nghiệm tay nghề.
Chiếc hộp nhỏ này quả thật tinh xảo, hoa lan bên trên thật tao nhã.
Cô đặt giỏ rau xuống, nhận lấy hộp gỗ, kinh ngạc nói, “Cái này lại lấy ở đâu ra?”
Từ Đông Thăng cũng thành thật, “Thấy ở ven đường, anh thấy đẹp, mang về cho em đựng đồ. Em mà thích thì giữ lại, không thích thì chặt ra đốt lửa.”
Bây giờ mọi người đều thiếu ăn thiếu mặc, cuộc sống eo hẹp, nhặt được vài thứ hữu ích mang về nhà không tính là nhặt rác.
Lâm Tuệ dùng ngón tay vuốt theo hoa văn bên trên, “Thích, không đốt. Chiếc hộp này rất đẹp, lau sạch rồi để trên đầu giường đựng đồ lặt vặt rất tốt.”