Ngày hôm sau, Trình Uyển Dao tỉnh dậy, thấy đã là chín giờ sáng, cô vội vội vàng vàng đứng lên, nhưng lại quên mất cơ thể đang khó ở, nên khi vừa bước xuống giường, cô liền ngã nhào một trận.
Dì Bình đang bưng súp vào, nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng tiến lên đỡ Trình Uyển Dao dậy, “Cô Trình, hôm nay cô phải nghỉ ngơi thật tốt, thiếu gia lệnh cho tôi chuẩn bị súp gà cho cô, lát nữa uống một chút đi!”
Trình Uyển Dao nhìn người xa lạ này, trong lòng có hơi khúc mắc, cô vẫn luôn không quen được người lạ đối xử như vậy, sự xuất hiện đột ngột của dì, thật tình khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Dì Bình nhìn cô ngồi trên giường, ôm chăn, ánh mắt không biết nhìn về chỗ nào, dì liền sợ rằng sự xuất hiện của bản thân đã doạ đến cô!
“Cô Trình, đừng sợ, tôi được Cố thiếu mời đến, để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô, nếu cô cảm thấy tôi ở trong phòng bất tiện, tôi sẽ ra ngoài ngay bây giờ, nhưng cô phải ăn súp gà nhân lúc còn nóng.”
Trình Uyển Dao không nói gì, cứ ôm chặt lấy chiếc chăn, đợi khi dì Bình ra khỏi phòng, nước mắt cô liền giống như vòi nước được mở, đóng cũng không được.
Từng giọt nước mắt rơi xuống chăn, bây giờ cô thật sự chẳng còn gì nữa.
Cô cho rằng giả ngốc thì có thể lừa được chính mình, nhưng vừa rồi thực sự là đã giáng cho cô một đòn chí mạng.
Mà lúc này, cảnh tượng tối qua lại chợt hiện lên trong đầu cô, cô túm chặt lấy chiếc chăn, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Dì Bình vừa xuống đến phòng khách dưới lầu, đã nhận được cuộc điện thoại của Cố Thần Hi: “Trình Uyển Dao thế nào rồi?”
“Cố thiếu, cô Trình vừa mới tỉnh.”
Cố Thần Hi liếc nhìn, xem thời gian, đã thức dậy rất muộn, “Cô ấy ăn súp gà chưa?”
Dì Bình ngập ngừng một lát, sau đó chậm rãi nói: “Cô Trình, không muốn tôi ở trong phòng, cô ấy sợ.”
Cố Thần Hi lập tức nổi giận, “Dì lập tức vào phòng xem cô ấy, nếu cô ấy không uống, cho dù phải đổ vào miệng cũng phải làm!”
Nói xong, hắn liền cúp máy.
Dì Bình trầm mặc nhìn điện thoại một lúc mới lên lầu đi vào phòng của Trình Uyển Dao.
Vừa đẩy cửa vào, bà thấy cô đang ngồi trên giường với tư thế giống hệt lúc nãy.
Bà bưng bát súp gà vẫn còn nóng hổi đặt trước mặt cô, “Cô Trình, cô hãy ăn súp gà này đi! Nếu cô không ăn, tôi cũng không thể giải thích được với Cố thiếu.”
Trình Uyển Dao khóc đỏ mắt nhìn bát súp gà kia, cô không muốn làm khó dì ấy, liền nhận lấy bắt đầu ăn.
Dì Bình thấy cô bắt đầu ăn súp gà, lúc này mới có thể cười tươi giải thích: “Cô Trình, sau nay cứ gọi tôi là dì Bình được rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi.”
Trình Uyển Dao khẽ gật đầu, ăn xong bắt súp gà và sau khi thấy dì Bình đi ra ngoài, cô lại xuống giường.
Cô đang mặc bộ đồ ngủ, cũng không biết là Cố Thần Hi hay là dì Bình đã thay.
Cô cười lạnh một cái, trong lòng chợt âm u.
Khi bước vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, cô thực sự bị giật mình, như này sao có thể ra ngoài?
Trên dưới toàn thân cô, không có một mảnh da thịt nào là nguyên vẹn, mà mùa hè này cũng không nào mặc đồ kín mít mà ra ngoài.
Cô hung dữ đập mạnh tay vào bệ rửa tay, thật rõ quá đáng!
Trình Uyển Dao mất khoảng một tiếng mới tắm xong, sau khi thay một bộ khác lên người, cô vậy mà lại không thể ra ngoài.
Dì Bình không cho là vì Cố Thần Hi đã ra lệnh.
Hơn nữa, trong sân hôm nay đều là người của Cố Thần Hi, muốn ra ngoài, chắc chắn không đơn giản, nhưng cô còn có chuyện quan trọng phải làm.
Trình Uyển Dao tìm điện thoại của mình, nhưng sao lại tìm chả thấy?
Lúc này, dì Bình trực tiếp đưa điện thoại cho Trình Uyển Dao, “Cố thiếu nói, từ nay về sau, cô chỉ được sử dụng điện thoại bàn ở nhà.”
“Gì chứ? Điện thoại bàn!” Vẻ mặt cô tỏ ra rất khó tin, cô luôn cảm thấy rằng, đây chính là một trò đùa lớn.