Vì Anh Cong Một Chút

Chương 34

Đội của Thời Tiên thắng trận đấu, các đồng đội liền gọi Thời Tiên cùng đi ăn cơm chúc mừng. Cả người Thời Tiên toàn là mồ hôi, cậu định bụng về nhà tắm rửa cái, nên không đi chung, gọi cơm hộp về giải quyết là xong.

Cậu không ngờ bản thân mình không bị trật chân, bong gân trong lúc chơi bóng mà lại dùng một cách khác thực hiện được kế sách mỹ nhân ốm yếu.

Sau khi xử lý xong bữa tồi, Thời Tiên cảm thấy hơi không thoải mái lắm, cậu chỉ nghĩ là do cơm hộp không được vệ sinh thôi nên cũng không để ý gì.

Buổi tối lúc tự học trong phòng làm việc, bụng dưới của Thời Tiên đau đớn kịch liệt, cậu biết ngay, không phải là vấn đề từ cơm hộp rồi.

11 giờ, Thời Tiên đứng lên, định bụng đi một chuyến tới phòng khám.

Lục Diên Trì đã tự học cùng với Thời Tiên được hai tuần rồi, đương nhiên anh đã được cảm nhận sâu sắc lực chú ý của học thần mỗi khi tiến vào trạng thái. Thời Tiên là người không ngồi yên được, sức tập trung của cậu cũng rất cao, suốt hai tiếng tự học, cậu gần như không nghỉ ngơi gì.

Lần đầu tiên Thời Tiên đứng dậy giữa chừng, đương nhiên Lục Diên Trì phải nhìn qua.

Sắc mặt Thời Tiên có hơi trắng bệch, cơ thể đau tới mức phát run, trên trán còn lấm tấm mồ hôi nữa.

Trong phòng còn đang mở điều hòa, nhiệt độ là 27 độ C.

Rất nhanh, Lục Diên Trì đã ý thức được có gì không bình thường, nhớ tới trước đó không lâu Thời Tiên vừa mới chơi xong một trận bóng, anh vội vàng quan tâm hỏi: “Cậu sao đấy?”

Thời Tiên đưa ra chẩn đoán sơ bộ: “Chắc là bị viên ruột thừa rồi, tôi định đi tới phòng khám một chuyến.”

Viêm ruột thừa cấp tính vẫn rất nguy hiểm.

Hơn nữa, cũng không chắn chắn là viêm ruột thừa cấp. Đúng là Thời Tiên có hứng thú với y học thật, nhưng cậu cũng không học chuyên ngành y. Cho dù có học y đi chẳng nữa cũng chỉ mới năm hai, kiến thức cũng chỉ ở mức cơ bản, không có chút y thuật nào đáng nói cả. Thời Tiên chỉ dựa vào kinh nghiệm của bản thân, phỏng đoán như thế thôi.

Lục Diên Trì lại bị dọa hết hồn, vội vàng đứng phắt dậy, bảo: “Đi thẳng tới bệnh viện luôn đi. Phòng khám cũng chỉ sơ sơ thôi, đừng hoảng, tôi lái xe đưa cậu đi.”

Ngược lại Thời Tiên rất bình tĩnh, bảo: “Đau bụng dưới phía bên phải, khả năng cao là bị viêm ruột thừa. Hồi học lớp 12 đã từng chụp X-quang rồi, chuẩn đoán chính xác là viêm ruột thừa, nhưng không nghiêm trọng lắm nên không phẫu thuật, truyền nước vào là xong thôi. Giờ chắc lại tái phát rồi, cảm giác không khác lần trước là mấy.”

Lục Diên Trì nghe Thời Tiên nói thế, cũng cảm thấy khả năng cao là viêm ruột thừa, nhưng vẫn nên đi khám thì hơn.

“Cậu đi lấy chứng minh thư đi, tôi đưa cậu đi khám gấp, không sao đâu, đừng vội.”

Thời Tiên hiểu nên gật gật đầu.

Lục Diên Trì lấy chìa khóa xe, cầm di động, mặc áo khoác ngoài vào.

Hai người vội vàng ra cửa.

Trong lúc chờ thang máy, Lục Diên Trì gọi điện luôn cho chú anh là Lục Lưu.

Nhà họ Lục xem như thế gia y học, ông nội anh, bố anh, chú hai, chú ba anh, mấy cô nhỏ cũng đều học y.

Trái lại, lứa con cháu tầm Lục Diên Trì lại không học y nhiều, cũng chỉ có một cậu em họ đang học cấp 2, dự kiến sau này sẽ theo học y.

Lục Diên Trì gọi cho chú hai mình, cũng chính là bố của Lục Dư Ninh, Lục Lưu. Ông là viện trưởng khoa bệnh viện số 1 Chiết Giang, chức danh giáo sư.

Lối suy nghĩ của người trong nước đều rất truyền thống, sinh bệnh sẽ đi tìm quan hệ theo bản năng.

Lục Diên Trì cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, nếu bản thân anh bị bệnh anh sẽ không gọi cú điện thoại này. Nhưng người bệnh lại là Thời Tiên. Mặc dù Thời Tiên bảo là viêm ruột thừa nhưng anh vẫn sợ cậu xảy ra chuyện gì.

Là một trưởng khoa, điện thoại của Lục Lưu lúc nào cũng mở máy, sẵn sàng chờ lệnh.

Thấy cháu trai Lục Diên Trì gọi tới, ông nhận cuộc gọi còn nhanh hơn nữa.

Cuộc gọi vừa kết nối, Lục Diên Trì đã lễ phép chào: “Chú ạ.”

Lục Lưu lo lắng cháu trai bị làm sao, tốc độ nói cũng gấp gáp hẳn: “Trì Trì sao đấy? Đừng hoảng, nói chú nghe xem nào.”

Lục Diên Trì vừa đi vào thang máy vừa tóm tắt lại tình huống bây giờ: “Bạn cùng phòng với cháu bị đau bụng ạ, đau kịch liệt ấy chú. Cậu ấy cảm giác là bị viêm ruột thừa.”

Lục Lưu nghe anh nói bạn cùng phòng bị viêm ruột thừa, ngữ điệu cũng thả lỏng đi nhiều, ôn hòa bảo: “Cháu đưa người tới đăng ký khám gấp đi, chụp X-quang trước xem thế nào, chú qua ngay giờ đây. Yên tâm, từ chỗ chú qua bệnh viện gần hơn cháu.”

Lục Diên Trì nói: “Cảm ơn chú ạ!”

Lục Lưu đáp: “Khách sáo với chú thế làm gì.”

Thời Tiên nhìn Lục Diên Trì vội vàng hoang mang liên hệ bác sĩ cho mình, bảo không cảm động là giả. Lục Diên Trì vừa đẹp trai vừa lương thiện, dù chỉ là bạn cùng phòng hay khách thuê nhà, anh vẫn đối xử rất nhiệt tình, đầy thiện ý.

Lục Diên Trì thấy thần sắc Thời Tiên uể oải, khó tránh khỏi có chút đau lòng. Đại mỹ nhân sinh bệnh, hiếm khi không còn cảm giác lạnh lùng, cường thế nữa, trái lại còn có chút yếu ớt, tựa như bọt biển có thể tan biến bất cứ lúc nào.

“Yên tâm đi, giờ chúng ta tới bệnh viện đăng ký khám gấp, chụp X-quang kiểm tra một chút, xem tình huống cụ thể thế nào.”

Giọng nói của Thời Tiên giữa lúc đêm khuya vừa trầm thấp vừa ôn hòa: “Ừm, cảm ơn anh.”

Lục Diên Trì không đáp lại, chỉ kéo cậu ra khỏi thang máy, lấy xe, lái xe đưa người tới bệnh viện.

Chú anh – Lục Lưu đã chờ sẵn ở đó.

Đăng ký khám gấp, chụp x-quang kiểm tra, đúng thật bị viêm ruột thừa.

Nhưng cũng không tính nghiêm trọng lắm.

Phẫu thuật cắt bỏ cũng được, truyền nước trị liệu cũng được.

Theo ý của Lục Lưu thì, làm phẫu thuật đi, một lần cho xong.

Nếu phải phẫu thuật, cho dù chỉ là động dao kéo tí xíu, Lục Diên Trì đều có hơi chần chờ, anh cứ có cảm giác, dao kéo vào người thì sẽ phải dưỡng thật lâu.

Lựa chọn thế nào thì là do Thời Tiên quyết định. Cậu cảm thấy nếu phải giải phẫu thì cần nhập viện vài ngày, quá phiền phức. Vậy nên cậu lựa chọn khá bảo thủ: “Cứ truyền nước trước xem sao, nếu không đỡ thì lại giải phẫu.”

Lục Lưu tôn trọng suy nghĩ của người bệnh, tự mình kê đơn thuốc và nước biển cần truyền.

Rất nhanh Thời Tiên đã được đưa đi truyền nước.

Truyền nước này tác dụng chủ yếu chỉ là giảm nhiệt, phòng khám cũng có thể truyền được.

Sau đó Thời Tiên liền đi phòng khám truyền nước. Nếu truyền nước xong mà không đỡ thì lại đi bệnh viện xem có cần giải phẫu không.