Bận tới bận lui, ngày dài cứ trôi đi như vậy.
Thời Tiên nghiêm túc suy xét về chuyện gia nhập ban nhạc một hồi, vẫn cứ không xác định như cũ.
Mục đích cậu tiếp cận Lục Diên Trì cũng không thuần túy gì, vậy nên chuyện gia nhập ban nhạc, cậu cứ do dự bồi hồi mãi.
Cuối cùng, cậu lựa chọn một giải pháp thỏa hiệp. Cậu dự định tham khảo ý kiến các thành viên trong ban nhạc Hòe Tự xem có thể để cậu thử một thời gian không. Một mặt là để xem xem bản thân cậu có phù hợp không, mặt khác là, cậu cần chút thời gian để tìm ra đáp án cho tình yêu thầm kín của mình.
Nói thật thì, lựa chọn giải pháp này, đúng là cần phải có cơ hội.
Đương nhiên, Thời Tiên cũng cảm thấy mình cần thúc đẩy mối quan hệ của mình với Lục Diên Trì nhanh hơn nữa.
Cứ không nóng không lạnh thế này, với Lục Diên Trì thì không sao, nhưng với Thời Tiên thì lại có chút dày vò, dằn vặt.
Vậy nên, lúc đội bóng rổ hỏi cậu có muốn tham gia trận bóng rổ liên trường không, Thời Tiên đồng ý rất sảng khoái.
Trận đấu bóng rổ liên trường thế này phần lớn đều là cầu thủ xuất sắc của mỗi trường tới tham dự, cạnh tranh khá khốc liệt.
Sau khi Thời Tiên vào sân, phong độ của cậu rất đáng gườm, tích cực di chuyển, phòng thủ đúng lúc, lên rổ chuẩn xác. Trong tình huống thể lực toàn đội có hơi kém đối phương, một mình cậu có thể lật ngược tình thế, để đội trường bọn họ dành được chiến thắng chung cuộc.
Sau khi chơi xong trận bóng này, cả người Thời Tiên toàn là mồ hôi, hơi thở dồn dập. Có nữ sinh nào đó đưa nước cho cậu, Thời Tiên không nhận, chỉ đảo mắt tìm Lục Dư Ninh theo bản năng.
Cậu không thấy Lục Dư Ninh đâu, đổi lại lại tìm được Lục Diên Trì.
Lục Diên Trì quăng chai nước Pocari đã chuẩn bị từ trước qua.
Mối quan hệ giữa Thời Tiên và Lục Diên Trì có thể xem như bạn cùng phòng thân thiết, đương nhiên cậu sẽ không từ chối. Vừa mới định vặn nắp chai ra uống, Thời Tiên phát hiện ra nắp chai khả lỏng, cậu ngạc nhiên liếc anh một cái.
Lục Diên Trì giải thích: “Tôi chưa uống đâu, mở sẵn cho cậu trước thôi.”
Thời Tiên mím môi mỉm cười: “Cảm ơn anh nhé.”
Lục Diên Trì liếʍ liếʍ môi, câu cảm ơn này, chẳng hiểu sao anh lại nghe ra có gì đó là lạ.
Có điều, nhìn Thời Tiên chơi bóng, ai cũng biết, người đẹp này rất mạnh, căn bản không cần ai giúp đỡ mở chai nước cả.
Nhưng anh lại làm thế.
Cảm giác rất kỳ cục. Lục Diên Trì cũng chưa từng giúp bạn bè nào mở nắp chai cả. Nhưng với Thời Tiên, anh lại làm rất tự nhiên.
Lục Dư Ninh ngồi trên ghế dự bị của đội bóng suốt, vội vàng chạy qua đây, tấm tắc khen Thời Tiên liên tục: “Trạng thái của đại thần hôm nay rất tốt nhé, bộc phát mọi mặt, một đường đổ máu thắng địch.”
Thời Tiên uống nước khoáng, lạnh nhạt nhìn cậu chàng.
Trận bóng rổ đối kháng rất kịch liệt, trẹo chân trật khớp là chuyện hết sức bình thường. Kế hoạch của cậu là, xô xô đẩy đẩy một hồi ngã một cái, rồi lại bán thảm trước mặt Lục Diên Trì.
Kết quả là, nguyên một trận bóng, cậu ra sức hết mực, thậm chí còn giả vờ ngã hai lần, thế nhưng lại chẳng có chút va đập nào cả.
Thân hình cậu, không thể nói là mảnh mai được.
Có muốn bán thảm cũng khó chơi!
Trong nháy mắt, Thời Tiên tuyệt giao với kế mỹ nhân ốm yếu, cậu định xuống tay từ phương diện khác.
Không biết Lục Dư Ninh nghĩ tới chuyện gì, tức giận bất bình bảo: “Cậu không biết đấy thôi, rất nhiều nam sinh trên diễn đàn bảo, cậu vào sân chỉ để đi dạo. Nói cậu dừa vào gương mặt với thành tích mới được ra sân, là học viện đang làm màu. Mấy người đó đúng là có bệnh mà. Với năng lực lúc này của cậu, có gia nhập đội bóng nào cũng là chủ lực hết.”
Thời Tiên cũng biết trên diễn đàn thảo luận gì về mình.
Cậu tự nhận bản thân mình không có tình cảm mãnh liệt gì với bóng rổ. Cho dù là ghi bàn hay úp rổ, anh đều cảm thấy rất bình thường.
Nhưng nếu đã chơi bóng cậu cũng sẽ chơi rất nghiêm túc, có lúc vì muốn tiết kiệm chút thể lực, cậu sẽ dồn sức đánh cho nhanh rồi đi bộ loanh quanh đâu đó xả hơi.
Chỉ vì điều đó mà diễn đàn mắng cậu không dưới một lần “Dựa mặt vào sân”, “Dạo vòng sân bóng”.
Với mấy thứ lặt vặt này, Thời Tiên chẳng bận tâm: “Kệ bọn họ đi, chờ khi nào bọn họ vào được đội bóng rồi nói.”
Lục Dư Ninh cười tươi ngay: “Mấy tên này đúng là, chỉ được cái võ mồm. Nói gì tới chuyện vào đội bóng, đến cả tiết bóng rổ còn chẳng đạt được điểm cao nữa là.”
Cậu chàng dừng lại một giây, lại cảm thán: “Có điều hôm nay cậu chơi bóng cháy thạt chớ. Rất nhiều bạn nữ ôm ngực ngóng chờ, chỉ sợ cậu thua. Thật đấy, ngay cả tôi ngồi xem mà vẫn còn muốn dùng thuốc trợ tim nữa cơ mà. Cũng may, dù có hơi vất vả cuối cùng vẫn thắng. Hơn nữa cả trận đều chơi rất đẹp, cao trào liên tục, lên xuống phâp phồng.”
Thời Tiên không nói gì. Dù sao thì cũng không thể nói cậu chạy tích cực như thế là vì muốn cái chân kia bị thương được.
Lục Diên Trì đứng bên cạnh, cũng khen một câu: “Cậu chơi bóng tốt thật”
Thời Tiên lễ phép đáp: “Cảm ơn anh.”
Lục Diên Trì bị Lục Dư Ninh kéo tới xem hết một trận bóng, cũng càng thêm khâm phục Thời Tiên.
Nguyên một trận bóng này, bàn về thực lực, đội bóng của Thời Tiên rất kém, nhưng bọn họ có Thời Tiên. Năng lực đoạt bóng của Thời Tiên rất mạnh, chơi cũng rất… cứng.
Cho dù điểm số có bị bỏ xa, biểu hiện của cậu cũng không hề có chút uể oải ảo não gì, cứ bình thản kéo gần khoảng cách tỉ số lại.
Không thể không thừa nhận, trên sân bóng, tầm mắt của khán giả chỉ có thể dừng lại trên người Thời Tiên thôi.
Cậu chơi rất ổn định.
Cũng thực sự chẳng có chút nồng nhiệt điên cuồng nào.
Vậy nên bạn sẽ nhịn không được mà nghĩ, rốt cuộc có thứ gì mới có thể khiến Thời Tiên nổi điên được nhỉ.