Lục Diên Trì nghe thế, đôi mắt hoa đào cười cong cong, có vẻ như rất đắc ý với kịch bản nhỏ mình tự biên, anh cười bảo: “Sau đó, là lúc đi hát kara đó, nghe cậu hát hết một bài, tôi càng chắc chắn ca sĩ chính mà chúng tôi muốn tìm là cậu. Hôm nay, trong phòng tập nghe cậu hát xong “Năm tháng tươi đẹp ấy không còn quay lại nữa”, ai cũng khá hài lòng. Toàn thể thành viên ban nhạc Hòe Tự đều thống nhất để cậu làm ca sĩ chính.”
“Tôi chỉ là người được phái đi làm thuyết khách, dùng danh nghĩa ban nhạc Hòe Tự mời cậu về làm ca sĩ chính tôi.”
“Thời Tiên, tôi biết có lẽ sau này cậu sẽ lựa chọn đi trên con đường học thuật. Nhưng mảng âm nhạc cậu cũng rất có thiên phú. Bản thân cậu cũng rất kỷ luật và đủ kiên trì. Nếu đã thế, không bằng gia nhập ban nhạc của bọn tôi thử xem sao.”
“Ban nhạc Hòe Tự cũng có một chút tích lũy, nguyên một năm nhất ban nhạc chúng tôi không hoạt động, tôi cũng khá nhàn rỗi, tích lũy cũng được một album các bài hát rồi. Chỉ là giờ chúng tôi không có ca sĩ chính chính, không làm ăn được gì. Giờ chỉ cần cậu gia nhập ban nhạc Hòe Tự, ban nhạc có thể vận hành bình thường được rồi.”
“Ngoài ra, Thời Tiên, cho dù sau này cậu lựa chọn đi trên con đường nào thì cũng đều là làm việc cả thôi. Âm nhạc thì không giống thế, nó là đam mê, là cách để mọi người giải tỏa áp lực.”
Thời Tiên nghe Lục Diên Trì kể từng chuyện, trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại quang cảnh trong phòng tập, mọi người cũng hát ca khúc “Năm tháng tươi đẹp ấy không còn quay lại nữa”.
Có lẽ, mục đích ban đầu Thời Tiên học đàn ghi-ta là có sự tính toán, âm mưu dương mưu trong đó đều tính toán lợi ích. Bởi vì Lục Diên Trì có ban nhạc riêng, cậu cần phải dựa vào âm nhạc để tiếp cận anh.
Đương nhiên, hát live đúng thật khiến cậu tìm được con người thật của mình nhất.
Cậu thực sự chơi rất vui vẻ.
Nhưng Thời Tiên vẫn không chắc chắn lắm.
Sự không chắc chắn đó cũng là vì Lục Diên Trì.
Cậu nhanh chóng phân tích ra đủ loại tình huống sau khi cậu tham gia ban nhạc.
Một, cậu buông bỏ chấp niệm của mình với Lục Diên Trì, dùng mối quan hệ đồng nghiệp để chung sống với anh, HE.
Hai, cậu không buông bỏ được chấp niệm của mình, Lục Diên Trì cũng yêu cậu, đôi chim cu non ân ái ngọt ngào cùng nhau làm nhạc, HE.
Ba, cậu không buông bỏ được chấp niệm với Lục Diên Trì, anh cũng không yêu thương gì cậu, hai người chung một ban nhạc nên thường xuyên tiếp xúc. Cậu yêu mà không có được, đau đớn không nguôi, BE.
Xác xuất BE là 1/3.
Thời Tiên trầm ngâm một lát, bảo: “Mới rồi ở bên tiệm đàn, đúng thực là tôi chơi rất vui. Nhưng vẫn cần chút thời gian, tôi cần phải suy nghĩ chút đã.”
Lục Diên Trì hỏi thêm: “Là vì vấn đề thời gian, hay là tiền tài?”
Thời Tiên lắc đầu bảo: “Đều không phải. Thời gian thì tôi vẫn nhín ra được. Ngoài 3 ngày 2, 4, 6 phải đi gia sư ra, mỗi tối tôi đều dành thời gian luyện đàn. Thậm chí buổi sáng tôi cũng có thể chừa ra một giờ để luyện thanh nữa mà.”
“Vấn đề tiền tài, cái này thì không cần lo lắng lắm. Tôi cũng chỉ là sinh viên năm 2 thôi, làm việc mà bản thân tôi thích làm là được, kiếm được tiền hay không cũng không sao cả.”
Lục Diên Trì nhìn Thời Tiên với ánh mắt tràn đầy thưởng thức.
Đại thần ưu tú nhất đại học Z, cho dù là khả năng tập trung hay năng lực chấp hành đều vô cùng mạnh. Với tính cách của Thời Tiên, chỉ cần cậu đồng ý gia nhập ban nhạc, về việc luyện tập, anh không cần phải bận lòng.
Còn về mặt tiền tài, Thời Tiên rất biết kiếm tiền nhưng bản thân cậu lại không đặt nặng chuyện tiền bạc. Ham muốn hưởng thụ vật chất của cậu rât thấp, bản thân cậu càng theo đuổi thỏa mãn về mặt tinh thần nhiều hơn.
Một tâm hồn như thế, thực sự rất khiến người khác quằn quại!
Bạn sẽ chỉ cảm thấy, không hổ danh đại thần.
Cậu ưu tú trác tuyệt như thế.
Có điều, vấn đề là: “Vậy cậu đang do dự điều gì?”
Thời Tiên nhìn Lục Diên Trì qua một bàn cá nướng, bảo: “Cho dù là anh hay tôi, ai cũng đều rất nghiêm túc với ban nhạc. Nếu thực sự tham gia vào, ban nhạc Hòe Tự sẽ trở thành sự nghiệp và đam mê cả đời tôi.”
“Điều tôi không chắc chắn là, tôi có muốn trói buộc cả đời với anh không.”
Lục Diên Trì nghe thế, cười đến mức bả vai run rẩy.
Nếu Thời Tiên gia nhập ban nhạc thật, hai người họ sẽ trở thành đồng nghiệp cả đời, thậm chí là bạn thân.
Nhưng nếu trở thành trở ngại cho việc Thời Tiên gia nhập ban nhạc, Lục Diên Trì cười xong thì thấy bất đắc dĩ vô cùng: “Dây dưa cả đời với tôi không tốt à?”
Thời Tiên lặng lẽ uống hết bia trong cốc, không hé răng.
Ít nhất ở thời điểm hiện tại, Thời Tiên không buông bỏ được Lục Diên Trì, cậu chỉ muốn làm anh.
Không thể trở thành đồng nghiệp, cũng không thể phát triển thành người yêu. Thời Tiên bi quan nghĩ, mình gia nhập ban nhạc kết cục cuối cùng chính là khả năng BE kia.