Bữa cơm này món chính là cá nướng.
Cá sống vừa gϊếŧ đã nướng luôn nên rất tươi, trơn mềm. Ăn kèm với giá đỗ, tàu hũ ky, măng tây, rau diếp ngồng, xà lách là bá cháy.
Rau dưa hấp thụ hết nước từ trong cá nướng, hương vị càng thêm tươi ngon thơm lành.
Lục Diên Trì biết Thời Tiên có thể uống rượu, chỉ là nhấp miệng rồi thôi chứ không đam mê. Bây giờ cần bàn công việc nên chỉ gọi chút bia lạnh và nước ô mai.
Cá nướng, bia lạnh, nước ô mai……
Cơm hè đúng chuẩn.
Hai người ăn chừng nửa bữa, Lục Diên Trì mới nhắc đến chính sự. Anh bắt đầu giới thiệu tình trạng của ban nhạc mình: “Ban nhạc Hòe Tự được tôi thành lập từ năm lớp 11. Tay Bass là bạn nối khố của tôi, tay ghi ta là tôi quen ở trong quán bar, ca sĩ chính là bạn học cấp ba của tôi, là một bạn nữ.”
“Năm đầu tiên hoạt động ban nhạc đã có thành tích không tệ. Chúng tôi có phát hành một album, trong đó có bài “Năm tháng tươi đẹp ấy không còn quay lại nữa” là nổi nhất. Khi đó bọn tôi đã không còn hát trong bar nữa mà bắt đầu chơi mở màn cho nhiều ban nhạc rồi.”
“Hè năm lớp 11 là thời điểm đỉnh cao của ban nhạc, lúc đó đúng là ban nhạc Hòe Tự nổi tiếng khắp Hàng Châu rồi.”
“Nhưng, chẳng mấy chốc mà lên lớp 12, ca sĩ chính bắt đầu chuẩn bị cho việc đi du học, tôi cũng vội vàng chuẩn bị thi đại học, không còn tinh lực để phát triên ban nhạc nữa rồi.”
“Năm lớp 12, ca sĩ chính nhận được offer của Berkeley, cô ấy đi du học nên đã xin ra khỏi ban nhạc.”
“Sau đó ban nhạc bọn tôi cứ im ắng cho tới tận giờ.”
“Bọn tôi vẫn đang tìm kiếm ca sĩ chính cho ban nhạc lần nữa. Nhưng mà, ca sĩ giỏi thì không dễ tìm, cũng phỏng vấn qua mấy người rồi, cơ bản là, còn chẳng bằng để tôi tự lên hát.”
Thời Tiên rất bất ngờ về điều này, hình tượng Lục Diên Trì cũn rất tốt, hát cũng khá dễ nghe. Nguyên một album đều là do anh tự sản xuất. Ban nhạc Hòe Tự cũng là ban nhạc của chính anh, anh làm ca sĩ chính cũng rất OK.
Thời Tiên thuận thế hỏi: “Thế sao anh không làm luôn, tìm một tay trống khác là được mà.”
Lục Diên Trì cười buồn, bảo: “Tôi biết cậu sẽ hỏi thế mà, nhưng giọng của tôi hát cao không ổn lắm, những nốt cao không lên tới được, cũng không biểu cảm lắm. Cả bài mà chỉ dùng giọng gió thì không thú vị. Hơn nữa, ca khúc “Năm tháng tươi đẹp ấy không còn quay lại nữa” mà tôi viết, cậu vừa mới viết đó, tôi hát không hay.”
Dừng lại một giây, anh nói tiếp: “Đương nhiên, để tôi hát thì cũng được thôi, nhưng, thế thì không đủ bắt mắt. Nếu muốn xây dựng ban nhạc, ít gì cũng phải có chút thành tích. Mấy người Lưu Tranh, Ngụy Hành cũng theo tôi nhiều năm rồi. Lưu Tranh còn đỡ, trong nhà thằng Mập có nhiều bất động sản, cho thuê thu tiền là đủ rồi, âm nhạc cũng chỉ là sở thích thôi. Ngụy Hành thì không giống thế, anh ấy chơi nhạc toàn thời gian, dựa vào âm nhạc kiểm cơm. Tôi cũng không thể phụ sự mong chờ của anh ấy được. Vậy nên chỉ muốn tìm một ca sĩ tốt, cố gắng duy trì ban nhạc đi được càng xa càng tốt.”
Thời Tiên hiểu rõ, gật gật đầu. Lục Diên Trì kinh doanh ban nhạc của mình thưc sự rất nghiêm túc.
Ca sĩ chính của một ban nhạc là vị trí được mọi người chú ý nhất, anh tình nguyện đi tìm người ngoài cũng không để bản than đảm nhận. Anh kiêu ngạo và đầy bản lĩnh, nếu đã làm nhất định phải làm cho tốt nhất.
Lục Diên Trì giải thích xong chuyện này lại nói tiếp: “Thằng nhóc Lục Dư Ninh cậu cũng biết đó, nó là cái máy lảm nhảm. Ngày nào cũng phải đăng moment hay status lên wechat. Mà nó đăng rất nhiều video cậu hát. Mỗi lần nó gặp tôi là lại bắt đầu khoe khoang cậu đàn giỏi hát hay như thế nào. Dần dần tôi cũng để tâm tới cậu nhiều hơn. Tôi cũng đã nói chuyện với hai thành viên còn lại của ban nhạc Hòe Tự về vấn đề này rồi. Bọn họ cũng bảo cậu OK lắm.”
“Chỉ là, chuyên ngành của tôi với cậu không giống nhau, cũng không có giao thoa gì. Ngay cả câu lạc bộ, cậu cũng ở trong hội Ghi ta, mà tôi thì lại ở trong hội sinh viên.”
“Lúc khai giảng, cậu bảo cậu muốn dọn ra ngoài ở, tôi nghĩ nhà tôi cũng có phòng để không, nên…. Lừa cậu một hồi.”
Nói xong câu cuối cùng, Lục Diên Trì buồn cười, liếʍ liếʍ môi: “Hẳn là cậu không phát hiện ra đâu nhỉ!”
Thời Tiên cười nhạt: “Đúng là không biết thật.”
Rõ ràng là, cậu vẫn đang gài tròng Lục Diên Trì.
Cậu vốn là người không thích giao thiệp với mọi người, lại thường xuyên đi kara với Lục Dư Ninh.