Mẹ Giang Ân thấy giáo viên dương cầm tới rồi thì tự tay bưng trái cây và sữa bò qua, đặt trên đàn dương cầm, mỉm cười rạng rỡ chào hỏi Thời Tiên: “Thầy Thời, cuối cùng thầy cũng tới rồi, suốt cả kỳ nghỉ hè Ân Ân cứ nhắc thầy mãi thôi đó!”
Giang gia xem như gia đình chính thương kết hợp, bố Giang là nhân viên công vụ, mẹ Giang làm ăn buôn bán. Bố Giang mở rộng nhân mạch trong nhà nước mẹ Giang nhờ đó mà phát triển sự nghiệp, chăm lo sinh hoạt gia đình.
Gia đình thuộc thành phần trí thức như thế, tư tưởng cho con cái học đàn dương cầm từ nhỏ cũng rất cởi mở, mục đích cho cô nhóc học đàn dương cầm không phải để đi thi lấy bằng cấp mà chỉ chú trọng vào việc bồi dưỡng sở thích từ nhỏ hơn.
Thời Tiên cũng rất thích những bậc phụ huynh như thế, rất dễ nói chuyện, có trao đổi gì cũng thoải mái.
Thời Tiên vừa nhìn thấy mẹ Giang đã nhẻo miệng cười, khen một câu: “Nghỉ hè Giang Ân luyện tập khá tốt đấy ạ.”
Mẹ Giang là một mỹ nhân cổ điển rất dịu dàng, lúc cười rộ lên lại càng mềm mại như nước: “Nghỉ hè thỉnh thoảng anh họ con bé lại qua bên đây chơi, dạy con bé mấy tiết đàn dương cầm, nhóc con lại một lòng muốn luyện thật giỏi để được thầy khen, vậy nên trình độ chơi đàn vẫn không bị thụt lùi.”
Thời Tiên gật gật đầu: “Cô bé có thiên phú không tệ, sau này chỉ cần nỗ lực luyện tập nhiều là được.”
Mẹ Giang Ân tiếp lời ngay: “Chuyện này là đương nhiên, gia đình vẫn theo dõi nhóc con luyện tập đấy chứ!”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện vào câu, Giang Ân đã đàn xong bản “Czerny849”, Thời Tiên chào mẹ Giang rồi chăm chú lên lớp cho cô bé.
Mẹ Giang không tiện quấy rầy nữa, xoay người đi về phòng.
Thời Tiên không hề biết, trước mặt cậu mẹ Giang lịch sự tao nhã là thế, xoay người một cái là bắt đầu gào thét trong nhóm wechat của gia đình ngay: “A a a a a a, gia sư dạy đàn dương cầm nhà tui á, cho dù xuất hiện lúc nào đi chăng nữa cũng đều đẹp trai khiến chân tui mềm nhũn luôn ấy!!! Mới rùi tui viện cớ bưng trái cây ra, liếc mặt một cái thôi, chậc, mỹ nhan thịnh thế mà, hết nước chấm luôn! Với cả, cậu ấy còn đẹp trai hơn năm ngoái nữa ấy. Lúc năm nhất cậu ấy vẫn còn hơi non nớt, chưa nảy nở hết, giờ đúng đỉnh cao! Giang Ân nhà tui có gia sư thế kia cũng tích cực học hành hơn nhiều. Ngày nào cũng nhắc phải chăm chỉ luyện tập, chăm chỉ học hành để thi đậu đại học Z đó nha!!!”
Mẹ Giang tên thật là Lâm Thư Nhàn, là thanh mai trúc mã với chồng Giang Yến, kết hôn sớm sinh con cũng sớm. Đời này Lâm Thư Nhàn rất thuận buồm xuôi gió, bố mẹ là giáo sư đại học, chị là nữ cường nhân trên thương trường, cho dù là bố mẹ hay chị gái đều rất yêu chiều cô ấy. Sau này lại lấy chồng sớm, chồng có năng lực, con gái đáng yêu. Người ngoài vừa nhìn đã biết cuộc sống của cô ấy luôn hạnh phúc mỹ mãn.
Mà cô ấy cũng rất biết chăm sóc bản thân, mặc dù ngoài miệng lúc nào cũng nói “mẹ người ta”, “thiếu phụ rồi”, “con gái cũng năm tuổi rồi” nhưng nhìn chẳng khác gì sinh viên đại học, vừa xinh đẹp vừa tiên khí. Quan trọng là tâm hồn lúc nào cũng trẻ trung, cứ như thiếu nữ vậy.
Cô gặp được trai đẹp có nhan sắc thần tiên thế này, đương nhiên là nhịn không được phải chi sẻ với mọi người rồi.
Thân thích của Lâm Thư Nhàn ít nhiều gì đều nghe qua về gia sư đàn dương cầm ở nhà mình siêu cấp đẹp trai, bầu không khí trong nhóm cũng rất hài hòa….
“Mau xem gia sư dương cầm này!”
“Xem ảnh này!”
“Xem gia sư đẹp troai chết người này!”
Lâm Thư Nhàn gửi hết những ảnh mà mấy hôm trước với hôm nay chụp lén được vào trong nhóm.
Trong ảnh, Thời Tiên ngồi song song với Giang Ân trước đàn dương cầm trong phòng khách.
Dưới ánh đèn thủy tinh sáng lộng lẫy sườn mặt của gia sư tinh xảo tuyệt luân. Dáng ngồi của anh thẳng đứng, vẻ mặt rất lạnh nhạt, đẹp tựa thiên tiên hạ phàm. Bé Lolita ngồi kế bên đáng yêu muốn rụng tim, khung cản tốt đẹp bình yên, thật khiến cho lòng người thanh thản.
Thế mà Lâm Thư Nhàn vẫn chưa hài lòng lắm: “Tui là phụ huynh con bé mà, cũng hơi rụt rè, nên không dám chụp chính diện, chỉ có thể chụp trộm cậu ấy thế này thôi. Sườn mặt cậu ấy tuấn tú ghê, chắc chắn nhìn chính diện còn đẹp điên. Hơn nữa cậu ấy mới 18 thôi. Nam sinh 18 tuổi, mọi người hiểu mà, khuôn mặt ấy á, cứ phải là mơn mởn ấy!!!”
Trong nhóm liên tục có người đồng tình.
“Đúng là đẹp thật.”
“Gia sư đẹp trai thế này đúng là bổ mắt thật.”
“Người chơi đàn dương cầm vỗn dĩ đã rất có khí chất rồi.”
“Quan trọng là người ta chỉ làm gia sư dạy đàn dương cầm thôi, là đại thần khoa toán đại học Z đấy.”
“Học bá à! Trâu bò!”
Tin nhắn trong nhóm bay nhanh liên tục, Giang Yến bị âm báo làm phiền, không khỏi phải lên tiếng, nhắc nhở sâu kín: “……. Chồng em có trong nhóm đây này!”
Lâm Thư Nhàn dỗi luôn: “….. Đàn ông già như anh, tàn hoa bại liễu rồi anh ơi!”
Giang Yến: “……”
Giang Yến ngơ luôn, liếc nhìn vào gương theo bản năng. Giang Yến năm nay 29 tutooir, anh tuấn ôn hòa, khí chất trầm tĩnh chững chạc, chắn chắn là trai đẹp. Bẳng không, với độ cuồng nhan như Lâm Thư Nhàn đã chẳng bao giờ gả cho anh được. Thứ cô nàng thèm muốn chẳng phải là chút tư sắc của anh sao?
Anh cù cô vợ nhõng nhẽo nhà mình, bảo: “Tối nay cho em biết thế nào là tàn hoa bại liễu!”
Lâm Thư Nhàn: “……”
Mặc dù con gái Lâm Thư Nhàn đã đi học tiểu học rồi nhưng lúc này cũng không khỏi đỏ mặt.
Lão lưu manh này.