Rất nhanh, ba tiết “Thống kê Toán học” buổi chiều đã giảng dạy xong.
Lúc này đã hơn 6 giờ rồi, Thời Tiên có lịch gia sư vào lúc 7 giờ, cậu nhanh chóng thu dọn sách vở, tạm biệt Lục Diên Trì rồi chạy tới nhà học sinh.
Thời gian vô cùng gấp rút, Thời Tiên chẳng kịp ăn cơm chiều, chỉ đành mua đại một chiếc bánh mì kẹp ven đường rồi vừa đi vừa ăn, vội vã tới ga điện ngầm.
Tàu điện ngầm vào giờ cao điểm chiều tối vô cùng chen chúc, Thời Tiên chon một góc thường trú rồi cứ yên lặng đứng đó. Cậu vừa nghe đề tiếng Anh vừa lấy Ipad ra xem những luận văn hàng đầu giới học thuật.
Bề ngoài của cậu rất nổi bật, khí chất lại càng xuất chúng, thần thái cứ gọi là sáng bừng. Học bá mà đã tập trung vào chuyện gì là cứ như rằng chỉ có mình ta, xung quanh tàu điện chen chúc, chật chội ầm ĩ thế nhưng cũng không cản được bước chân cậu chăm chú đọc luận văn. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy dáng vẻ trầm tĩnh ung dung.
Có nữ sinh giơ di động lên chụp ảnh lại, chuẩn bị đăng lên tường khoe với bạn bè mình gặp được trai đẹp trên tàu điện ngầm.
Thời Tiên chuyên tâm xem luận văn nên không hề chú ý tới động tác nhỏ này của cô gái.
Thỉnh thoảng cũng có lúc có nữ sinh nào đó gan lớn sẽ chủ động tiến lên xin wechat, Thời Tiên một mực lễ phép từ chối.
Lúc cậu chuyên tâm làm gì thời gian đều trôi qua rất nhanh nên cố gắng hết sức nỗ lực hấp thu tri thức mà cậu muốn tìm hiểu rồi mài giũa chúng thành dáng vẻ hoàn mỹ nhất.
Ngay cả lần đi tàu điện ngầm này, Thời Tiên cũng ghi chép lại một hồi, trước khi tàu vào trạm nửa phút cậu đã kịp thời đóng Ipad bỏ vào túi, đi theo dòng người ồ ạt xuống tàu, ra khỏi trạm rồi phi nhanh tới nhà học sinh.
Đây là một tòa nhà rộng hơn một ngàn mét vuông nằm trên tầng cao nhất khu nhà duplex, là một tiểu khu xa hoa, trang hoàng xa xỉ sang trọng, tên là Lâm Tây Hồ. Chỉ cần nhìn vào ngôi nhà này thôi cũng đủ biết học sinh mà Thời Tiên dạy kèm có gia cảnh không phải giàu có bình thường rồi.
Tiểu khu xa hoa như thế, đương nhiên gác cổng cũng vô cùng nghiêm khắc. May thay Thời Tiên đã kèm cho học sinh này hơn một năm rồi nên cũng thuận lợi đi vào.
6 giờ 55 phút, Thời Tiên nhấn chuông cửa, dì giúp việc trong nhà ra mở cửa cho cậu vào.
Hai người hỏi thăm nhau mấy câu đơn giản, Thời Tiên đổi giày đi vào nhà.
Mới vừa đổi giày xong, học sinh Giang Ân của cậu đã chạy tới ôm đùi cậu, ngẩng khuôn mặt nhỏ, hai mắt sáng long lanh nhìn cậu, còn dùng giọng nói ngọt hơn mật chào đón: “Em chào thầy Thời ạ, cuối cùng thầy cũng tới rồi, em nhớ thầy lắm lắm.”
Cô nhóc Giang Ân này năm nay 5 tuổi, đang học lớp 1. Cô nhóc có mái tóc dài thẳng mượt, rẽ ngôi giữa, khuôn mặt dưới mát tóc dài nhỏ không tới một bàn tay, đúng là mặt mày như họa, phấn điêu ngọc trác.
Mẹ cô nhóc có khiếu thẩm mỹ rất đỉnh, cũng rất thích chưng diện. Cô gái nhỏ hôm này mặc một chiếc váy màu vàng sáng, đi giày sandal màu trắng, trong tay còn ôm chú thỏ bông tai dài. Măc dù cô nhóc còn nhỏ tuổi nhưng rất điệu cũng rấy xinh, vừa đáng yêu vừa mạnh mẽ, dễ thương tới mức làm người nhìn thôi mà tim cũng rung rinh theo.
Mấy em bé lúc nào cũng chọc người thích, nhất là mấy bé cưng Lolita thế này thì lại càn chí mạng hơn. Lúc cậu vừa bước chân vào nhà, cô nhóc nhỏ đã ôm đùi làm nũng nói nhớ cậu lắm lằm, hình ảnh kia thực sự quá chữa lành người.
Dù tính cách Thời Tiên có lạnh nhạt nhưng cậu chung đυ.ng với cô bé đã hơn năm rồi nên cũng có cảm tình. Trái tim cậu mềm nhũn ra, đáy mắt cũng len lên chút ý cười.
Đương nhiên, chữa lành thì chữa lành đấy, học hành thì vẫn phải nghiêm túc. Giáo viên nào mà vừa gặp học sinh được nghỉ hè xong mà chẳng hỏi ngay…. Bài tập giao cho trước đó đã làm xong chưa?
Thời Tiên cũng không hề ngoại lệ, cậu vươn tay nắm tay Lolita đi về phía phòng khách dịu dàng hỏi: “Nghỉ hè học đàn dương cầm thế nào rồi ha?”
Kỳ nghỉ hè này Thời Tiên cũng tham gia Ivy league nên cũng chưa dạy nhóc con gì cả, chỉ giao môt vài nhiệm vụ luyện tập để bé con tự mình hoàn thành.
Đây cũng là kết quả được bàn bạc xong trước đó, giáo viên dạy dương cầm tại nhà giỏi rất khó tìm. Một năm này cô bé và gia sư dương cầm hợp tác với nhau cũng không tệ vậy nên hè này Giang gia cũng không tìm gia sư dương cầm khác cho cô bé nữa.
Còn về phần Thời Tiên, cậu cần tìm một công việc partime có lương kha khá chút để duy trì chi tiêu sinh hoạt hàng ngày. Vậy nên hai bên hẹn nhau khi nào bắt đầu học kỳ mới cậu sẽ tới dạy tiếp. Chỉ là thời gian điều chỉnh môt chút, mối tuần 3 buổi, hai tư năm, từ 7 giờ tới 9 giờ, cậu sẽ qua dạy đàn dương cầm cho cô nhóc.
Lúc này Giang Ân bị kiểm tra bài tập hè nhưng cũng không luống cuốn. Suốt kỳ nghỉ hè cô bé vẫn luôn chăm chỉ luyện tập, tiến bộ cũng nhanh. Cô nhóc mạnh dạn tuyên bố: “Thầy Thời yên tâm ạ, em vẫn chăm chỉ luyện tập, thỉnh thoảng anh trai cũng qua dạy em nữa, em không nỡ làm thầy Thời thất vọng ạ.”
Thời Tiên cảm thấy cô nhóc này mới tí tuổi mà phong cách nói chuyện đã bắt đầu có chút dẻo miệng thêm thả thính rồi.
Có lẽ… người có liên quan tới Lục Diên Trì, cách nói chuyện đều là giọng điệu thế này nhỉ!
Có điều Thời Tiên cũng không dao động, dắt tay Lolita vào phòng khách, tới trước đàn dương cầm, bế nhóc con lên ghế, ra hiệu cho cô bé đàn: “Nào, đàn chút coi, để thầy xem kết quả luyện tập trong kỳ nghỉ hè của em nào.”
Bé con mới gặp được thầy giáo tâm tâm niệm niệm, không gặp mặt hơn hai tháng trời, chưa nói được mấy câu đã bị ép đánh đàn, nhóc con vô cùng ai oán: “Thầy thời, có ai nói với thầy chuyện này không ạ?”
Thời Tiên lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Giang Ân oán hận: “Thầy lạnh lùng kinh ấy!”
Thời Tiên tùy ý nói chuyện linh tinh với cô nhóc: “Rất nhiều người đều nói thầy như thế cả.”
Mặt nhóc con ỉu xìu luôn, quai hàm bạnh ra, hai má phồng lên, nhìn có vẻ rất giận: “Thầy Thời ạ, hôm nay em biết thầy qua đây, còn cố ý mặc chiếc váy mới em thích nhất, thầy không thể khen em một câu à?”
Thời Tiên không quan tâm, chỉ nhìn di động nói: “7 giờ rồi, bắt đầu học thôi, đàn đi nào, mẹ em trả lương thầy không thấp đâu, đừng lãng phí.”
Giang Ân: “……”
Nghĩ mà xem, tiểu ma nữ Giang Ân cô đây, từ nhỏ tới lớn trước mặt trưởng bối đánh đâu thắn đó, không gì cản nổi, thế mà lại phải chịu thiệt trước mặt thầy giáo dạy đàn dương cầm đẹp trai này.
Buồn bực.
Bất đắc dĩ Giang Ân cũng chỉ đành đặt bàn tay trắng nõn mềm mại lên trên bàn phím trắng đen, tinh tinh tang tang tấu một khúc “Czerny849”
Thời Tiên dạy cho cô bé hơn một năm ròng, Giang Ân một năm trước vẫn còn là một tờ giấy trắng phau, không hề có tí kiến thức nhạc lý cơ bản nào.
Qua một năm này, cô nhóc nhỏ đã có thể xem cầm phổ đàn hoàn chỉnh một bản nhạc nào đó.
Tiến độ là không có gì phải nói rồi.
Cái khó là, suốt kỳ nghỉ cô bé cũng không ngừng luyện tập, bản “Czerny849” này đầu tháng 6 cô nhóc mới học, đến bây giờ đã có thể đàn rất lưu loát rồi, cũng không có chút ngắt quãng nào.
Thời Tiên vừa lòng gật đầu.
Làm thầy giáo, Thời Tiên có thể chấp nhận học sinh không thông minh lắm, nhưng cậu không thể chấp nhận học sinh không đủ kiên trì. Nếu gặp phải học sinh mà mới một kỳ nghỉ đã quên hết những gì cậu dạy, phải đi lại từ đầu thì đúng là, tức chết người.
Chắc chắn cậu sẽ từ chức với tốc độ ánh sáng.
Tiền này không kiếm cũng đành, dạy không nổi mà.